[Xuyên Không Trọng Sinh] Gả Nhầm Cho Đại Lão Văn Cận Đại - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-12-14 03:50:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
một chuyện năm ngoái còn dễ ngăn chặn, năm nay e rằng dễ ngăn chặn như nữa. Cô vẫn tìm Trang Khải Tường: “Trung tâm sang năm tuyển .”
“Không đủ ?” Trang Khải Tường thực cũng đang lo lắng chuyện . Dù đơn hàng sang năm nhiều hơn năm nay cả một nửa chứ ít.
Quả nhiên Nghiêm Tuyết gật đầu: “Hơn 10000 chai thủy tinh rửa, khử trùng, đổ môi trường nuôi cấy. Ít nhất tháng Ba và tháng Tư thuê hai công nhân thời vụ.”
“Cái dễ xử lý. Nói một tiếng với đội nhân của Cục là .” Cục Lâm nghiệp huyện cũng đội nhân chuyên nhận công việc thời vụ của các nhà máy và khu trồng sâm.
Khó xử lý là chuyện khác. Nghiêm Tuyết : “Cũng tuyển hai dài hạn. Năm nay còn dự định tiếp tục nghiên cứu trồng bằng mùn cưa. Quách Trường An cũng thử giống nấm mộc nhĩ thể lai tạo .”
“Lai tạo giống nấm mộc nhĩ?” Nghiêm Tuyết tiếp tục nghiên cứu trồng bằng mùn cưa, Trang Khải Tường bất ngờ. Điều khiến ông bất ngờ là câu .
“ .” Nghiêm Tuyết cho ông câu trả lời khẳng định: “Anh lúa nước còn thể lai tạo, thử mộc nhĩ .”
Giống lúa ưu tú thông qua lai tạo với lúa dại. Và , mộc nhĩ cũng chia giống nấm thế hệ hai và giống nấm hoang dã.
Sau khi Trung tâm Bồi dưỡng chuyển về huyện, Nghiêm Tuyết và Quách Trường An thậm chí còn đích lên núi, thu thập mộc nhĩ hoang dã của địa phương để chiết xuất bào tử. Phát hiện sự khác biệt nhỏ so với bên Kim Xuyên.
Mà Trung tâm Bồi dưỡng chuyên nuôi cấy giống nấm, thì thử nghiệm lặp lặp , nuôi cấy giống nấm ưu tú nhất để phổ biến và bán .
Chỉ là nghiên cứu và thử nghiệm, công việc sẽ nhiều lên. Số lượng hiện chắc chắn đủ. Ít nhất tuyển thêm hai dài hạn phụ trách một việc vặt.
Chỉ là một khi mở cửa tuyển , một chuyện sẽ dễ dàng ngăn chặn nữa. Trang Khải Tường nghiêm mặt : “Cô tuyển hai như thế nào?”
“Ít nhất một nghiệp cấp ba học qua.” Nghiêm Tuyết : “ còn dẫn dắt thêm một kỹ thuật viên nữa. Sang năm chúng đồng thời phụ trách cơ sở của bốn thị trấn .”
Cao Đới Đệ mặc dù việc, cũng , nhưng cô thể dạy khác. Muốn xuống lâm trường, vẫn dẫn dắt thêm một nữa.
Mà so với lớn tuổi hơn và học ít, trẻ và giáo d.ụ.c hệ thống thường khả năng học hỏi mạnh hơn, dễ bắt tay việc hơn.
Trang Khải Tường cũng điều , nhưng càng là học qua, càng thể tránh những đến tìm ông. Ông tiện tuyển bên ngoài Cục Lâm nghiệp.
Làm như sẽ gây phẫn nộ trong quần chúng. Vấn đề việc của nhiều nhân công nhân Cục Lâm nghiệp còn giải quyết xong, giải quyết cho ngoài Cục ?
Ông Nghiêm Tuyết trầm ngâm một lát: “Cô cũng luôn gửi Trung tâm. Chuyện cô thấy thế nào?”
“Tùy mà xét.” Nghiêm Tuyết : “Tuy những thể gửi chỗ chúng đều chút quen trong nhà, nhưng tất cả những quen đều chịu việc.”
Quan trọng nhất là huyện khác với lâm trường. Thanh niên trí thức đang trong tình trạng chảy m.á.u ngoài. Họ cũng thể tuyển ai thì tuyển đó .
rốt cuộc ai sẵn lòng việc, Trang Khải Tường hiểu những đó, cũng phân biệt. Nghe nhíu mày .
Ngược Nghiêm Tuyết thấy : “Giám đốc Trang cũng cần khó xử. Đến lúc đó cứ gọi họ tới hết, cùng tham gia phỏng vấn chẳng là xong ?”
“Phỏng vấn?” Từ rõ ràng quá mới lạ đối với Trang Khải Tường. Ông thể hiểu cho lắm.
“Tức là kiểm tra trực tiếp.” Nghiêm Tuyết giải thích cho ông : “Người thế nào, việc , chúng cũng xem, so sánh một chút, chọn phù hợp nhất.”
Tuy phỏng vấn cũng thể tránh vấn đề, nhưng một thực sự đến việc, chỉ đến ăn , vẫn thể nhận .
Nói như Trang Khải Tường liền hiểu: “ là một ý . Tuyệt đối thể tuyển một việc .”
Họ vốn dĩ thiếu , tuyển một ông chủ ở đó chơi. Người sai khiến , việc vẫn tự , khổ sở đến mức nào chứ?
Trang Khải Tường nhịn Nghiêm Tuyết một cái: “Lúc đó cô chịu khó chú tâm hơn.” Ông nhận thấy đầu óc cô gái thực sự , sự nhạy bén trong tình huống khẩn cấp.
Nghiêm Tuyết gật đầu đồng ý. Nghĩ một chút, thần sắc thêm vài phần trang trọng: “Giám đốc Trang, còn một chuyện bàn với ông.”
“Cô .” Trang Khải Tường quen với việc nghiêm túc đón nhận ý tưởng của Nghiêm Tuyết. Nghe thậm chí còn thẳng lưng hơn một chút.
“Nếu thể, ý là nếu thể, bất kể là công nhân dài hạn công nhân thời vụ, thể cho những khuyết tật một chút cơ hội ?”
Ánh mắt Nghiêm Tuyết tràn đầy chân thành: “So với những dùng quan hệ để , lẽ họ mới cần công việc hơn.”
Điều khiến Trang Khải Tường nhớ đến Quách Trường An, nhớ đến Cao Đới Đệ, nhớ đến kỹ năng và sự tháo vát của hai hề thua kém bất kỳ ai, nhớ đến hai dựa dẫm mà sống bằng chính đôi tay của .
Sắc mặt ông khỏi trang nghiêm . Trầm ngâm một lúc lâu, mới đưa cho Nghiêm Tuyết một câu trả lời: “ sẽ cố gắng tranh thủ với Cục.”
Người việc nghiêm túc như thường sẽ dễ dàng hứa hẹn. Một khi hứa , nhất định sẽ tìm cách thực hiện.
Nghiêm Tuyết cũng thấy ông thể hiện sự khác thường đối với Quách Trường An và Cao Đới Đệ, mới đề cập với ông. Nghe , nụ lan tỏa từ mắt: “Cảm ơn ông.”
Rất nhanh chóng, những gửi nhận tin tức. Nghe còn phỏng vấn, ai nấy đều mơ hồ, hiểu phỏng vấn là cái gì.
Trang Khải Tường lĩnh hội cách chuyện mới từ Nghiêm Tuyết: “Quá nhiều đến tìm , từ chối ai cũng . Thà rằng cùng kiểm tra, chọn phù hợp nhất.”
Phía Nghiêm Tuyết cũng . Có khác đến hỏi, cô quá nhiều , đợi vài ngày nữa tổ chức phỏng vấn chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-ga-nham-cho-dai-lao-van-can-dai/chuong-220.html.]
Lang Nguyệt Nga ở bên cạnh thấy cô tươi ứng phó xong , hỏi một câu: “Ý là cô nghĩ ?”
Giám đốc Trang của họ việc thì , nhưng thiếu sự linh hoạt. Đâu như Nghiêm Tuyết, một bụng mưu mẹo.
Nghiêm Tuyết chỉ , thừa nhận cũng phủ nhận: “Đường trơn, thật sự cần đưa cô về ?”
Kết hôn ba tháng Lang Nguyệt Nga thai. Lúc xác nhận tin tức, mắt cô đỏ hoe. Mẹ cô cũng vội vàng từ Trừng Thủy chạy đến.
Miệng thì mất cũng , nhưng đứa bé Khang Bồi Thắng đ.á.n.h mất năm xưa vẫn là nỗi tiếc nuối của Lang Nguyệt Nga. Mẹ Lang dặn dò kỹ lưỡng, chỉ sợ con gái đau lòng một nữa.
May mắn cô gửi gắm nhầm . Quách Trường An với cô. Đứa bé cũng lớn lên bình an đến bốn tháng.
Hôm nay Quách Trường An chút việc xong, Lang Nguyệt Nga về để nấu cơm. Quách Trường An còn nhờ Nghiêm Tuyết, bảo cô giúp trông chừng đường.
Lang Nguyệt Nga lúc đó cũng thấy: “Cô đừng Trường An lo lắng quá. Chỉ mấy bước thôi, tự cũng về .”
Căn nhà họ thuê xa nhà Nghiêm Tuyết lắm. Còn việc mua, hai tiền trong tay, chỉ là vẫn gặp căn nào phù hợp.
Nghiêm Tuyết vẫn đưa Lang Nguyệt Nga đến đầu hẻm. Thấy , mới bước về nhà.
Từ xa thấy cục cưng nhà cô quấn như một quả bóng, chỉ lộ đôi mắt bên ngoài. Đang chơi giẫm tuyết cổng nhà.
Cậu nhóc hơn ba tuổi . Càng lớn, càng chịu yên trong nhà. Trời lạnh cũng chạy ngoài chơi, chỉ là chạy xa.
Nghiêm Tuyết định qua, một bóng cao lớn dừng cổng nhà cô: “Cháu bé cho chú hỏi, nhà Kỳ Phóng ở đây ?”
Hóa là đến tìm Kỳ Phóng. giọng lạ, Nghiêm Tuyết ấn tượng gì.
Đang còn suy nghĩ, bên cục cưng rõ ràng dứt khoát : “Không , chú tìm nhầm .”
Người đàn ông cao lớn lập tức khựng . Nhìn cổng sân nhà cô: “ chỉ đường cho chú là ở đây.”
Đứa trẻ khác chơi cùng bên cạnh cũng nhắc nhở cục cưng: “Không bố cháu họ Kỳ ?”
“ bố cháu tên là Thợ Kỳ,” Cục cưng hợp tình hợp lý: “Mẹ cháu gọi như .”
Nghe Nghiêm Tuyết dở dở .
Cô bình thường gọi Kỳ Phóng, là thích trêu chọc Kỳ Phóng, gọi một tiếng Thợ Kỳ.
Chỉ khi giận dữ, hoặc một thời điểm đặc biệt, mới gọi cả họ lẫn tên. Cục cưng thường thấy.
cũng thể từ đó mà bố đổi tên thành Thợ Kỳ chứ? Nhà họ thương hiệu sản xuất mì ăn liền, bánh ruốc bông nhỏ gì.
Nghiêm Tuyết cảm thấy về nhà vẫn cho cục cưng hiểu. Bước qua: “Đồng chí tìm Kỳ Phóng ?”
“ , đây là nhà Kỳ Phóng ?” Người đàn ông . Nghiêm Tuyết lúc mới rõ diện mạo của .
Khoảng ba mươi tuổi, cực kỳ gầy gò, nhưng nét cơ bản của ngũ quan vẫn còn. Đặc biệt là mũi và môi, bốn năm phần giống Kỳ Phóng.
Nghiêm Tuyết trong lòng liền rõ. Người e rằng huyết thống với Kỳ Phóng, hoặc chính là trai của Kỳ Phóng.
Cô thói quen chuyện riêng với ngoài. Đỡ cục cưng lao đến: “Kỳ Phóng tan . Đồng chí trong đợi .”
Lúc đến cũng rõ. Nhìn cô: “Cô chính là vợ của Tiểu Phóng.” Ngay cả cách xưng hô cũng đổi.
Nghiêm Tuyết phủ nhận. Đối phương liền tháo mũ và găng tay: “ Tiểu Phóng nhắc đến với cô . là Kỳ Khai, trai của Kỳ Phóng.”
Quả đúng là . Nghiêm Tuyết dẫn phòng của cô và Kỳ Phóng. Đặt cục cưng càng ngày càng nặng tay xuống: “Có nhắc một chút.”
Kỳ Khai cũng cuối cùng cũng rõ diện mạo của cô. Một cô gái trẻ và xinh . Lúc thì mắt cong cong, ngọt ngào và thiện. Lại là hai kiểu so với Tiểu Phóng.
cái tên tra hỏi …
Kỳ Khai nhiều. Mà về phía cục cưng đất: “Đây là con trai của cô và Tiểu Phóng ?”
Ánh mắt thực sự phức tạp. Dù cuối gặp Kỳ Phóng, Kỳ Phóng còn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Đợi Nghiêm Tuyết tháo khăn quàng cổ cho cục cưng, ánh mắt càng phức tạp hơn. Vì quá giống, giống Kỳ Phóng lúc còn nhỏ rời Yên Kinh.
Chỉ là Kỳ Phóng rõ ràng hoạt bát như nhóc . Nghe Nghiêm Tuyết “Ừm” một tiếng, bảo nhóc chào , nhóc còn cong đôi mắt cực kỳ giống Kỳ Phóng: “Bác.”
Đợi Nghiêm Tuyết đưa nhóc sang phòng đối diện tìm bà nội và Nghiêm Kế Cương, mới thu ánh mắt phức tạp, thẳng vấn đề: “Thực chủ yếu là đến tìm cô.”
“Đến tìm ?” Nghiêm Tuyết vẻ bất ngờ: “ hình như gì đáng để tìm chứ?”
Trừ khi tìm Kỳ Phóng , nhưng kết quả như ý . Hoặc với tính khí của Kỳ Phóng, tự tìm cũng vô ích.