XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-04-03 07:06:08
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Hành đang nhóm bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, thì ngoài sân có tiếng gõ cửa.

“Hôm qua có khá nhiều thức ăn thừa ở tiệc rượu. Cha ta bảo ta mang một ít lại đây.”

Đỗ Hành mở cửa, thấy Tần Tiểu Trúc đang cầm một chiếc giỏ. Hắn không nhìn rõ bên trong có gì.

“Cảm ơn.”

“Ăn sáng chưa? Vào ngồi một lát.” Đỗ Hành nhận lấy giỏ, khá nặng. Hắn cũng khách khí nói: “Đồ đạc ở nhà ta còn bề bộn, hoặc là chúng ta qua đó hỗ trợ sau nhé?”

Tần Tiểu Trúc định mở miệng, nhưng khi ngước mắt lên, hắn thấy Tần Tiểu Mãn đầu tóc rối bời đi ra từ trong phòng, vừa đi vừa buộc dây lưng. Cậu trông hệt như vừa mới bò ra khỏi giường.

Mặt trời cũng đã lên cao quá sào. Người ở nhà y còn chưa dậy trễ như thế này. “Sao ngươi còn chưa ngủ c.h.ế.t đi? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tần Tiểu Mãn vốn là rúc trong ổ chăn ấm áp, tai thính nhạy bén, nghe thấy người đến là Tần Tiểu Trúc lại còn nói luyên thuyên không biết nói gì, cậu lập tức bò dậy từ trên giường.

Người đó là họ hàng của cậu, nhưng trượng phu của cậu là một bông hoa, cần phải canh chừng cẩn thận một chút.

“Ta đã thành thân, đương nhiên dậy muộn một chút. Chỉ có những người chưa thành thân mới dậy sớm.”

Tần Tiểu Trúc bĩu môi: “Không biết còn tưởng tối hôm qua thành thân là ngươi ấy.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Nhưng người mới cưới thì phải động phòng. Thành thân lâu rồi mà vẫn phải làm việc, tuy không gọi là động phòng, nhưng cũng đâu có khác gì.”

Tần Tiểu Trúc đỏ mặt, nghe thấy những lời như vậy thì thẹn thùng. Dù sao thì y cũng không thể đấu khẩu thắng được Tần Tiểu Mãn.

Y hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Đi càng xa càng thấy tức giận. Bây giờ ca ca thứ hai của y nhìn thấy đại ca thành thân, ước gì có người tới nói chuyện. Còn y thì luôn bị Tần Tiểu Mãn chọc tức và càng muốn thành thân.

Đỗ Hành mang theo giỏ, không tham gia đội đấu khẩu giữa hai tiểu ca nhi.

Nhìn quần áo xộc xệch và khuôn mặt ửng hồng của Tần Tiểu Mãn, hắn không khỏi nhớ đến những gì họ đã làm đêm qua.

“Quần áo còn chưa chỉnh tề mà đã chạy ra đây, sau này không được như vậy nữa.”

Tần Tiểu Mãn đương nhiên hiểu ý hắn, biết người ngoài cửa là ai nên mới dám như vậy. Nếu thực sự là một người đàn ông hoặc một người xa lạ, cậu sẽ không lỗ mãng như vậy.

“Ai bảo chàng nói chuyện với y.”

“Ta chỉ nói lời khách sáo thôi, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy?”

Tần Tiểu Mãn hừ hừ một tiếng, vạch nắp giỏ thức ăn: “Ta xem thử xem y có mang thứ gì về không. Hôm qua tiệc rượu có rất nhiều thức ăn, ta chỉ lo uống rượu mà không ăn mấy miếng. Ăn xong lại nôn ra, thật mệt mỏi quá.”

“Ôi chao, là thịt gà.”

Trong giỏ có một chiếc bát đựng một tảng thịt gà đen lớn, mặc dù không có nửa đoạn đùi trên, nhưng cũng đủ cho cậu và Đỗ Hành ăn sáng.

Hai người hâm nóng thức ăn và cùng nhau ăn sáng.

Đầu mùa hè, cây cải dầu chín đã rụng hầu hết lá trên cành, chỉ còn lại những hạt giống dài và thon.

Ngày hè gió to, những cây cải dầu nặng trĩu bị gió thổi nghiêng ngả, nhưng hầu như không còn thấy cành khô thẳng đứng.

“Mãn ca nhi, cây cải dầu nhà các ngươi trồng được lắm.”

Khi Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn mang theo liềm và rổ ra ruộng cải dầu của nhà mình, họ gặp Cát bá ngoài ruộng của ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-69.html.]

“Lần đầu trồng thì không biết rõ, trông kỳ cục, không giống cây cải dầu của Cát bá trồng năm này qua năm khác, hạt cải dầu thu hoạch hàng năm đều rất nhiều.”

Cát bá cười nói: “Đó là do trồng lâu năm có kinh nghiệm. Năm nay có lẽ còn chẳng bằng vụ đầu tiên các ngươi trồng thu hoạch được.”

Tần Tiểu Mãn bước vào ruộng cải dầu. Vào mùa xuân, một mẫu đất trồng đầy hoa cải dầu vàng rực, đẹp vô cùng.

Nhà Cát bá năm nào cũng trồng cải dầu. Người ta vẫn trồng tới năm sáu mẫu đất, thời điểm hoa nở nối tiếp nhau, ngay ở ven đường trong thôn.

Ra làm thuê hay vào thành về thôn, chỉ cần đến mùa hoa nở là thấy đẹp, từng đàn bướm bay quanh bụi hoa, gần đến còn có thể nghe thấy tiếng vo ve của ong mật.

Tần Tiểu Mãn hàng năm ngắm nhìn cũng không thấy đẹp đẽ kỳ lạ gì, năm nay nhà mình trồng, lại càng thấy đẹp như cây cải dầu của nhà Cát bá.

Cây cải dầu chín cao hơn nửa người. Tần Tiểu Mãn hái một quả đậu trên cây xuống và bóp nhẹ thì nó mở ra, để lộ rất nhiều hạt cải dầu tròn mẩy.

Cậu vội vàng giơ hai tay: “Cát bá, bá xem hạt cải dầu nhà cháu chín hết chưa ạ? Có thể thu hoạch hết được không ạ?”

Cát bá cũng duỗi cổ ra nhìn thoáng qua. Thấy số hạt cải dầu trong quả đậu không ít, lại tự tay bóp bóp những hạt cải dầu tròn trịa mập ú, đã cứng cáp.

“Thu được rồi, khoảng hơn hai ngày nữa là thu hoạch được.”

“Thật ra cháu cũng định thu hoạch sớm hơn, nhưng đúng dịp đại đường ca của cháu thành thân.”

“À, đại đường ca của ngươi thành thân, bàn tiệc rất náo nhiệt đấy?” Cát bá cũng đi ăn rượu vào hôm qua.

Tần Tiểu Mãn nhìn cây cải dầu nhà mình và mỉm cười.

“Mãn ca nhi, nhà các ngươi sợ thu được không ít hạt cải dầu. Các ngươi định dùng như thế nào?”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thì liếc nhìn Đỗ Hành bên cạnh.

“Chưa nghĩ ra. Năm nay vốn chỉ thử trồng. Vẫn là để tướng công của ta quyết định, hạt cải dầu thu hoạch cũng do hắn xử lý.”

Nghe vậy, Cát bá nhìn sang Đỗ Hành.

“Tiểu Đỗ, nếu các ngươi định bán hạt cải dầu này, thì cứ bán ở chỗ của bá. Chỗ bá cũng gần, lại đỡ phải đi một chuyến vào thành.”

Đỗ Hành gật đầu: “Được. Nếu có ý định đó, chúng ta sẽ liên hệ với Cát bá sau.”

Người đàn ông kia nghe vậy, lại trò chuyện với hai người thêm vài câu rồi vui vẻ rời đi.

Hạt cải dầu của nhà ông cũng đã chín, ông cũng đang vội thu hoạch.

Bây giờ một mẫu đất có thể sản xuất từ hai trăm cân trở lên hạt cải dầu. Nếu đất màu mỡ, có thể đạt từ hai trăm năm mươi cân trở lên, nhưng nếu đất bạc màu thì sản lượng tùy thuộc vào mức độ cằn cỗi.

Hạt cải dầu chín cần phải được phơi nắng trước. Khi phơi nắng cần phải trải một lớp vật liệu che phủ trên mặt đất để tránh vỏ quả vỡ ra vì ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến hạt cải dầu rơi vãi.

Thời tiết nắng tốt, chỉ cần phơi nắng hai ba hôm là cải dầu khô, cành khô màu xanh lục chuyển sang màu củi.

Lúc này dùng đũa trúc đập vào hạt cải dầu khô, vỏ hạt vỡ thành từng mảnh hoặc bị đập nát, hạt cải dầu sẽ rơi hết ra.

Cuối cùng sàng bỏ hết cành cây cải dầu cùng vỏ nát, dùng sàng không ngừng sàng lọc để thu về hạt cải dầu sạch.

Công việc tỉ mỉ này thực sự tốn nhiều công sức. Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đã dành thời gian của mình cho hạt cải dầu trong những ngày gần đây. Làm lụng vất vả nửa tháng, cải dầu đã chất thành đống trong nhà.

Tần Tiểu Mãn bó hết những cành khô đó lại và chất đầy vào phòng củi. Cùng với vỏ măng xuân, vào mùa đông nhóm lửa sẽ rất dễ cháy.

Những người hàng xóm nhìn thấy còn muốn xin một ít về.

Loading...