XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:14:02
Lượt xem: 4

Đỗ Hành khẽ nhíu mày, người nghèo mang ngọc tội càng nhiều, nghĩ đến việc Tiểu Mãn một mình giữ ruộng đến bây giờ cũng thật cẩn thận, chật vật đủ đường.

“Phu quân, lại đây ăn bánh đi.”

Nghe tiếng gọi, Đỗ Hành dừng cuốc, ngẩng đầu lên thấy Tần Tiểu Mãn đã từ ruộng lên bờ, cầm bánh ngô đến, bất giác đã làm việc hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Lưng hắn hơi ướt đẫm mồ hôi, làm việc đúng là tốn sức, sáng rõ là ăn không ít mà giờ đã thấy đói bụng.

Hai người sóng vai ngồi trên bờ ruộng, buông thõng hai chân ăn bánh ngô, uống nước lã, gió mang theo mùi cỏ mới và đất bùn, có chút thi vị.

Mệt mỏi rồi ăn miếng bánh ngô cũng chẳng kém gì ăn thịt.

Đỗ Hành thong thả ăn bánh, nhìn nước ruộng đục ngầu, con trâu vàng vẫy đuôi gặm cỏ non bên bờ ruộng.

“Nhanh vậy đã cày được nửa mảnh rồi.”

Tần Tiểu Mãn vừa nhai bánh vừa nói: “Vẫn là nhờ con trâu này khoẻ, làm việc nhanh. Cứ đà này, năm ngày là cày xong ruộng nhà mình.”

Đỗ Hành thấy mồ hôi trên trán Tần Tiểu Mãn, hắn đưa tay lau cho cậu, đưa nửa cái bánh còn lại của mình qua.

“Ta đủ rồi, chàng ăn đi.”

“Ta ăn không hết, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, một tiếng nữa ta về nấu cơm.” Đỗ Hành xé một miếng bánh ngô lớn đưa đến miệng Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn tủm tỉm cười nhìn Đỗ Hành, không nhận lấy, há miệng cắn miếng bánh.

Cậu cúi đầu ăn ngon lành, bỗng nhiên nắm lấy tay Đỗ Hành: “A! Tay chàng toàn vết xước rồi!”

Đỗ Hành nhìn lòng bàn tay mình bị cái cuốc cọ xát đến đỏ ửng như sắp rướm máu, may mà không bị trầy da.

Tần Tiểu Mãn nuốt vội miếng bánh, nắm lấy bàn tay thon dài của Đỗ Hành, cúi xuống thổi phù phù, xót xa vô cùng: “Ta đã nói tay chàng không hợp làm việc nặng, vậy mà chàng cứ đòi làm.”

Lòng bàn tay được hơi thở ấm áp phả vào, khiến hắn nhột nhạt trong lòng, nhìn mái tóc lù xù trước mặt, hắn nói: “Đợi chai tay rồi thì sẽ hết thôi.”

Hắn kéo tay Tần Tiểu Mãn: “Tay đệ chẳng phải cũng toàn vết chai sao.”

“Ta là làm việc từ nhỏ, sao có thể giống chàng bây giờ mới làm được.” Tần Tiểu Mãn nhíu mày, ra vẻ trưởng bối: “Không được, sau này chàng đừng ra đồng làm việc nặng nữa.”

Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Hay là chàng tiếp tục học hành thi cử đi.”

Đỗ Hành nhìn vào mắt Tần Tiểu Mãn sáng lấp lánh, hắn búng trán cậu: “Mua sách mua bút tốn kém, hơn nữa lúc đi thi thì làm sao có thời gian ra đồng làm ruộng. Tuy hiện tại ta làm việc không nhanh bằng đệ, nhưng nhà mình hai người làm biến thành một người, sao kịp được.”

“Cưới xin tốn kém một chút, nhưng nhà mình còn gần hai mươi lượng bạc, chi tiêu dè sẻn vẫn đủ nuôi chàng.”

Thật ra Đỗ Hành cũng nghĩ đến việc học hành, hắn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định này, nhưng trước kia đã từng vào học đường, biết học hành rất tốn kém.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-49.html.]

Hơn nữa thi cử là chuyện lâu dài, học trò bình thường thi tú tài không được trọng dụng mấy, ít nhất phải thi cử nhân thì gia đình mới có thể ngóc đầu dậy được.

Thi tú tài thì hàng năm đều có thể thi, thi hương hai năm một lần, thi hội ba năm một lần, nếu thi ba bốn năm thì gia cảnh chắc chắn sẽ kiệt quệ.

Hắn muốn cho Tiểu Mãn cuộc sống tốt đẹp, nhưng không muốn bản thân chỉ ăn không ngồi rồi, để Tiểu Mãn một mình vất vả làm lụng nuôi mình.

“Để hai năm nữa rồi tính, ta rảnh rỗi cũng đọc sách luyện chữ, trước mắt tập trung làm ruộng tích cóp chút tiền, đến lúc đó học hành cũng không đến nỗi quá khó khăn.”

Tần Tiểu Mãn im lặng, trong thôn cũng có người học hành thi cử.

Có nhiều người thi nhiều năm không đậu, kéo gia đình sa sút, bỏ dở giữa chừng quay về làm ruộng cũng không được, lại còn mang một thân khí chất thanh cao, không chịu làm chân sai vặt cho nhà giàu trong thành, gia cảnh nghèo túng, bữa đói bữa no.

Tự nhiên cũng có người học hành thành đạt, con thứ hai nhà địa chủ học ở thư viện trong thành, cưới được tiểu thư khuê các, hiện giờ mua nhà mua cửa ở trong thành, sống rất sung sướng.

Mấy năm nay ít người học hành thành công lắm, không biết có phải vì thời thế không tốt, gia đình không có chút vốn liếng thì khó mà ngóc đầu lên được.

Cha cậu trước kia cũng là học trò, cậu cũng biết học hành tốn kém bao nhiêu. Nếu muốn cho Đỗ Hành ăn học đàng hoàng, muốn có chút danh tiếng thì phải có điều kiện tốt, không thể để hắn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, còn phải cho hắn đến học đường trong thành học tập.

Tiền bạc trong nhà có thể dư dả một thời gian, nhưng không thể mãi dư dả, hơn nữa trong tay phải có tiền, nếu không lúc ốm đau bệnh tật muốn vay mượn cũng không ai cho vay.

Như lúc trước Đỗ Hành bị thương ở chân, không có tiền thì làm sao thầy thuốc chữa trị cho.

Vẫn là Đỗ Hành chu đáo hơn.

“Vậy chàng cứ ghi nhớ chuyện này, giờ nhà mình có trâu rồi, ta sẽ cày nhiều

ruộng hơn, tích trữ lương thực, khi nào kinh tế khá giả ta sẽ cho chàng lên thành học hành.”

Đỗ Hành gật đầu: “Ừ.”

Phu lang của hắn cái gì cũng nghĩ cho hắn.

Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.

“Lát nữa chàng đừng làm việc quá sức, làm ruộng vất vả mà còn thật thà, tính tình này dễ bị người ta bắt nạt lắm.”

“Ở nhà thì cần gì phải ma mãnh.”

“Ta mặc kệ, dù sao chàng cũng không được làm quá sức, lát nữa ta kiểm tra tay chàng.”

“Được rồi, được rồi.”

Thấy Đỗ Hành đồng ý, Tần Tiểu Mãn mới hài lòng nhảy xuống bờ ruộng, vừa định quay lại ruộng thì nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa vọng lại, nhìn thấy đoàn người náo nhiệt đi trên đường làng.

Người đi đầu thắt khăn đỏ bên hông, còn có hai người thổi kèn, phía sau là một chiếc kiệu hoa nhỏ.

Loading...