XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:12:59
Lượt xem: 3
Đỗ Hành nằm trên giường, đầu óc mơ màng muốn ngủ một lát, kết quả vừa chạm giường lại không ngủ được.
Hắn nhìn trần nhà, suy nghĩ như tuyết rơi, đầy trời bay lả tả.
Hôm nay hắn thành thân, nói thật lòng, niềm vui cưới được người mình yêu đã có từ lúc đính hôn, còn điều mong chờ nhất chính là đêm tân hôn.
Hắn rất coi trọng chuyện này, dù sao cũng là lần đầu tiên, tuy chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy rồi, vấn đề không lớn lắm.
Hắn băn khoăn có phải quá nhanh không?
Nhưng đây là triều Đại Vân, nhập gia tùy tục thôi.
Hơn nữa, theo hắn biết, nếu đêm tân hôn không động phòng thì là sự sỉ nhục đối với tân lang tân nương, hắn không thể đối xử với Tiểu Mãn như vậy, lúc trước mở miệng cầu hôn là chính mình.
Nhưng… hắn và Tiểu Mãn quen biết thật sự chưa lâu, tính ra chưa đến nửa năm.
“Phu quân, chàng ngủ rồi sao?”
Đỗ Hành còn chưa nghĩ ra kết luận thì bên ngoài đã yên tĩnh, phu lang của hắn đã về phòng.
Nghe thấy tiếng Tần Tiểu Mãn, hắn bừng tỉnh.
Dù sao quyết định thế nào cũng là do hắn đơn phương, còn phải xem ý Tiểu Mãn, cậu muốn thế nào thì hắn chiều theo, cậu không muốn thì ép cũng vô dụng.
Tần Tiểu Mãn vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một lúc sau vẫn không nghe thấy Đỗ Hành trả lời, cậu bèn thẳng người dậy, rón rén đi tới.
Thật sự ngủ rồi sao?
Cậu có chút thất vọng nhưng cũng hiểu, tửu lượng Đỗ Hành không tốt, hôm nay uống nhiều rượu như vậy, mệt mỏi ngủ sớm cũng là lẽ thường.
Dù sao ngày sau còn dài mà.
Cậu ngồi xuống mép giường, đang cởi quần áo thì bỗng nhiên một bàn tay từ trong màn vươn ra ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng kéo vào giường.
“Mọi người về hết rồi à?”
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành: “Dạ, về hết rồi ạ.” “Chàng vẫn chưa ngủ sao?”
Đỗ Hành kéo Tần Tiểu Mãn vào trong chăn, đầu xuân ban đêm vẫn còn lạnh: “Chưa ngủ.”
Rượu cũng đã tỉnh, nghỉ ngơi một chút, vừa hay. Làm chút chuyện khác cũng không tệ.
“Sao còn bận tâm chuyện ngoài kia, ta đâu có nấu ăn dở.” Tần Tiểu Mãn cựa quậy người, áp sát vào Đỗ Hành ấm áp.
Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn: “Ta bận tâm là đêm nay chúng ta thành thân.”
Mắt Tần Tiểu Mãn bỗng nhiên sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Đúng rồi, vậy chúng ta có thể sinh hài tử chưa ạ?”
Đỗ Hành khẽ cười, đôi khi Tiểu Mãn thẳng thắn như vậy cũng tốt.
Thấy cậu chủ động như vậy, hắn cũng đoán được là thế này, trong lòng có chút đắc ý, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của cậu, hắn lại thấy hơi ngại ngùng với ý nghĩ xấu xa của mình.
Hắn vừa muốn nói lại thôi: “Mệt cả ngày rồi, đệ có mệt không?” “Không mệt ạ, với lại chuyện này cũng đâu có mất nhiều sức.”
“Sao lại không mất sức?” Đỗ Hành nghe vậy ho khan một tiếng, ít nhiều cũng bị đả kích: “Ta chỉ là tửu lượng kém thôi, thân thể không yếu đuối vậy đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-46.html.]
Tần Tiểu Mãn nhe răng cười, lập tức lật người lên trên người Đỗ Hành, nhanh nhẹn cởi dây lưng của hắn.
Tai Đỗ Hành đỏ ửng, xem ra hoàn toàn là hắn lo xa, Tiểu Mãn nào có phải người biết chờ đợi.
Cũng tốt, tình cảm sâu đậm hay không đâu phải hoàn toàn quyết định bởi thời gian dài hay ngắn, bọn họ cũng đã tìm hiểu nhau kha khá, tốt hơn rất nhiều người khác.
Hắn an tâm để Tần Tiểu Mãn cởi quần áo cho mình. “Chàng trắng thật đấy!”
Tần Tiểu Mãn ngồi trên người Đỗ Hành, nhìn làn da mịn màng của hắn, không khỏi cảm thán.
Đỗ Hành bị nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy ngại ngùng, đưa tay che đôi mắt tò mò của Tần Tiểu Mãn.
Hắn nghiêng đầu thổi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, nâng chân một cái đã đè Tần Tiểu Mãn xuống.
Sờ soạng định động tay động chân, Tần Tiểu Mãn lại đẩy hắn ra: “Chàng làm gì vậy, đè ta như vậy thở không nổi, sao ngủ được.”
“Hả? … Vậy đổi tư thế khác.”
Đỗ Hành nghĩ cậu không thích bị đè trực diện, định để cậu nằm sấp, nhưng Tần Tiểu Mãn lại kêu la như vậy chắc cũng không ngủ được.
Đỗ Hành ngẩn người, dừng tay, vừa rồi còn tốt mà, sao lại không phối hợp nữa: “Không phải nói muốn sinh hài tử sao?”
“Sinh hài tử thì sinh hài tử, liên quan gì đến việc đè ta ngủ chứ.” “…”
Đỗ Hành im lặng một lúc, nghĩ chắc là do mình chưa có kinh nghiệm, hơn nữa Tiểu Mãn lại là ca nhi, có lẽ có phong tục khác.
Vì thế, hắn khiêm tốn hỏi: “Vậy thì sinh thế nào?”
Tần Tiểu Mãn đáp: “Thì sinh thế nào thì sinh thôi.” “?”
“A?”
“Hồi nhỏ ta thấy cha và a cha ngủ chung, cha cởi trần, không lâu sau a cha có đệ đệ.”
Haha: Xin lũi vì chèn ngang nhưng mà hề quá nha Tiểu Mãn =))))
Cha lớn của cậu là người đọc sách, không giống những người thôn quê mùa hè nóng bức là cởi trần nằm đất, chỉ có khi ngủ với cha nhỏ mới cởi trần.
Tuy không ai nói cho cậu biết sinh con thế nào, nhưng chuyện này lâu ngày tự khắc cậu cũng suy ra được.
“…”
“Vậy đệ có nghĩ tới khi hai người họ ngủ trần cùng nhau có làm gì khác không?”
Tần Tiểu Mãn ngáp một cái: “Còn làm gì được nữa, ngủ chứ sao, tối muộn rồi không ngủ thì làm gì. Chẳng lẽ cởi quần áo đóng cửa phòng để ăn cơm?”
Đỗ Hành nhất thời nghẹn lời, hắn rốt cuộc đang mong chờ và rối rắm điều gì, cởi hết quần áo rồi mới nói chuyện này với cậu.
Tần Tiểu Mãn hơi buồn ngủ, rúc vào trong chăn ấm áp ngủ như chết.
Đỗ Hành chưa tắm, trên người còn hơi mùi rượu, nhưng cơ thể vẫn rất thơm tho, cậu rất thích, vì vậy ôm lấy cánh tay hắn, áp mặt vào vai trần của hắn.
Cảm thấy Đỗ Hành vẫn chưa có ý định ngủ, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn như dỗ trẻ con: “Phu quân ngủ đi, ngủ ngon mới sinh được con xinh xắn. Ngủ kiểu oái oăm thì con sinh ra cũng không xinh.”
Đỗ Hành cảm thấy đắng miệng. “Ta có thể cứng rắn được không?”
Nhưng lại không đợi được câu trả lời, người bên cạnh đã thở đều đều, khuôn mặt say ngủ áp vào vai hắn, hơi thở phả vào n.g.ự.c hắn.