XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:10:11
Lượt xem: 4
“Thật là Đỗ Hành mua à?”
Tần Hùng đến sân, quả nhiên thấy một con trâu đực vạm vỡ, tiếng thở phì phò còn to hơn cả con trâu nhà mình. Nó đang gặm cỏ, chiếc xe đẩy tay mới tinh được đặt dưới mái hiên.
Ông lại gần sờ sờ lưng trâu, bộ da săn chắc của con trâu trẻ tuổi rất khỏe khoắn, đôi mắt to tròn đặc biệt sáng ngời.
“Đương nhiên! Nói huynh ấy mua là huynh ấy mua chứ còn gì!” “Mua bao nhiêu tiền?”
“Mười lượng.”
Thấy Tần Tiểu Mãn vui như mở cờ trong bụng, Tần Hùng kéo cậu sang một bên hỏi: “Đỗ Hành lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Tần Tiểu Mãn vừa ôm cỏ cho trâu ăn vừa đáp: “Cữu cữu của huynh ấy cho ạ.” Cậu kể lại sự tình cho Tần Hùng, vẻ mặt Tần Hùng đầy ngờ vực: “Thật sao?”
“Chuyện này còn giả được nữa sao? Nhị thúc nhìn Đỗ Hành có giống loại người ăn trộm ăn cắp không? Hơn nữa con cũng gặp cữu cữu của huynh ấy rồi, dáng người to lớn, vẻ mặt phú quý, trông là lão gia nhà giàu có, không thể giả được.”
Tần Hùng hít sâu một hơi, vẫn chưa hoàn hồn.
Trước kia nhà Đỗ Hành vốn làm buôn bán, kỳ thật trong nhà có bà con giàu có cũng không phải chuyện lạ.
Ông thật sự không dám tin Đỗ Hành lại bỏ qua cuộc sống tốt đẹp như vậy, thật sự ở lại với Tiểu Mãn.
“Vận khí tốt thật đấy, chắc là cha con trên trời có linh thiêng, không nỡ để con chịu khổ nên phái người tốt đến bên con.” Tần Hùng bỗng nhiên cảm khái. “Sau này con phải đối xử tốt với người ta đấy.”
“Đương nhiên rồi ạ, con có cơm ăn thì tuyệt đối không để huynh ấy ăn cháo.” “Nhị thúc đến chơi ạ.” Giọng nói trong trẻo vang lên.
Nhìn chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, Tần Hùng nở nụ cười hiền từ: “Ừ, ta nghe người ta nói các con mua trâu về rồi nên ghé qua xem.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, nhìn nụ cười hiền hậu của Tần Hùng lại thấy hơi kỳ quái: “Tiểu Mãn chọn đấy ạ, mười lượng bạc, cũng không biết có bị người ta lừa không nữa.”
“Con trâu này tốt thật, giá cả cũng phải chăng.” “Vẫn là Tiểu Mãn biết chọn.”
Tần Hùng nói vài câu rồi vui vẻ ra về. Lý Vãn Cúc đang đợi ở trong sân, thấy chồng về liền chạy ra hỏi: “Thật mua trâu rồi à?”
“Còn hơn cả trâu nhà mình nữa. Đỗ Hành mua cho Tiểu Mãn làm sính lễ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-43.html.]
“Nó lấy đâu ra tiền? Ông cũng tin bọn họ khoác lác?” Lý Vãn Cúc có chút ghen tị. Tuy nhà mình đã có trâu, nhưng cũng không thể thấy người khác có mà vui vẻ được, như thế thì làm sao thấy nhà mình khá giả hơn người? Hơn nữa sau này Tần Tiểu Mãn có trâu rồi sẽ không đến mượn xe bò nhà mình nữa, cái đuôi chắc chắn sẽ vểnh lên cao hơn, mình lại mất đi một cái cớ để gây sự.
Tần Tiểu Trúc nghe thấy tiếng nói chuyện cũng ló đầu ra, nghe thấy cha mình nói: “Nhà mẹ đẻ của Đỗ Hành là thương hộ ở Huy Châu, đến tìm Đỗ Hành, người ta có đảm đương, không đi theo, cho nó để lại chút tiền cưới vợ đấy.”
Lý Vãn Cúc không tin: “Chuyện tốt như vậy mà Đỗ Hành lại lưu lạc ở đây? Nói hưu nói vượn.”
“Huyện thành của chúng ta là huyện Thu Dương, vốn là đường nhất định phải đi qua để đến Huy Châu. Nó đi đến đây rồi không đi nữa. Với lại bà quản người ta nói thật hay nói dối làm gì? Dù sao trâu cũng ở đó rồi, sau này đối xử tốt với Đỗ Hành một chút, đừng có lúc nào cũng người què người cụt, nghe chướng tai lắm.”
Tần Tiểu Trúc nghe mà mê mẩn, cậu hít một hơi, cảm thấy chuyện này còn ly kỳ hơn cả những câu chuyện kể trong thành, trong lòng càng thêm chán nản. Cậu chỉ kém Tần Tiểu Mãn vài tháng tuổi, vốn dĩ điều kiện tốt hơn Tần Tiểu Mãn rất nhiều, vậy mà chuyện hôn nhân lại chẳng có tin tức gì tốt, còn Tần Tiểu
Mãn thì ngày càng tốt lên.
Cậu dậm chân một cái rồi quay về phòng mình.
……
Thời gian nhanh chóng đến tháng hai, thời tiết ấm áp hơn, đất bắt đầu mọc cỏ non, cành cây khô khốc sau một mùa đông cũng nhú ra những chồi non, thỉnh thoảng có vài chú chim oanh ríu rít bay qua, báo hiệu mùa xuân đã đến. So với mùa đông tiêu điều tĩnh lặng, rõ ràng là một bức tranh vui vẻ phồn thịnh.
Tuy nhiên, trời vẫn còn mưa nhiều, đường làng lúc nào cũng lầy lội.
Mặc dù thời tiết không được tốt lắm, nhưng cũng không ngăn được niềm vui của nhà họ Tần.
Tần Tiểu Mãn vui mừng và đắc ý, hôm nay nhà cậu bày tiệc mời không ít người trong thôn. Ban đầu, Tần Hùng nói với Đỗ Hành là bày bảy tám bàn, nhưng ít nhất cũng phải mười bàn.
Người càng đông thì chi phí càng cao, nhưng là ngày vui, chủ nhà thích khách đến đông cho thêm phần náo nhiệt. Hơn nữa, người càng đông thì tiền mừng càng nhiều, tính ra cũng không kém là bao.
Sáng sớm mùng bốn, Tần Tiểu Mãn đã đánh xe bò vào thành lấy gà vịt cá đã đặt trước, còn mua thêm vài con nữa, lại mua thêm rượu, bánh kẹo.
Ngoài ra còn mua thêm nửa con lợn, Tần Hùng vì Lý Vãn Cúc không chịu bỏ tiền ra lo liệu tiệc cưới cho Tiểu Mãn, hai vợ chồng đã cãi nhau một trận to.
Cuối cùng Tần Hùng đành phải nhân lúc mổ lợn, trực tiếp mang nửa con lợn mới mổ vào huyện thành bán, lấy một nửa cho Tần Tiểu Mãn, khiến Lý Vãn Cúc đứng giữa sân mắng chửi ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được chồng mình.
Ngày mùng sáu bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, mượn bàn ghế, bát đũa, nồi niêu xoong chảo. Tần Tiểu Mãn không có quan hệ rộng rãi trong làng, nên Tần Hùng dẫn Đỗ Hành đi mượn, coi như là giới thiệu hắn với mọi người, sau này sinh hoạt trong thôn cũng dễ dàng hơn.
Nể mặt Tần Hùng, lại thấy Đỗ Hành lễ phép nho nhã, nên không ai từ chối cho mượn đồ.