XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-03-28 08:06:47
Lượt xem: 5

“Sao ta lại muốn huynh đi được!” Tần Tiểu Mãn lập tức phản bác lời Đỗ Hành: “Huynh là ta mang về, đâu phải ai khác đưa cho ta.”

“Vì huynh ta còn bệnh một trận, đau lòng mấy ngày liền.”

Tần Tiểu Mãn nói chân thành, Đỗ Hành đỡ lấy tay cậu cũng siết chặt hơn chút.

“Vậy ngươi biết cữu cữu ta tới, chẳng những không coi trọng ta hơn một chút, sao còn để ta một mình đi huyện thành, chẳng phải là muốn ta cùng hắn đi Huy Châu sao?”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền cụp mắt xuống: “Cữu cữu huynh nói không sai, huyện Lạc Hà là một huyện nhỏ lạc hậu, nơi này lại càng là chốn thôn quê.”

“Nếu theo hắn đến Huy Châu, huynh sẽ có tiền đồ tốt hơn. Hơn nữa huynh đã sớm bắt đầu dành dụm tiền, chẳng phải cũng muốn đi sao. Ta muốn giữ huynh lại, nhưng ta không thể giống người khác hung dữ bá đạo, huynh là người tốt, mấy ngày nay cũng rất săn sóc ta, ta không muốn liên lụy huynh cả đời.”

Đỗ Hành đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tần Tiểu Mãn: “Dành dụm tiền chỉ là muốn mua cho ngươi chút đồ thôi, ta chưa từng nghĩ bỏ ngươi mà đi.

Ngươi có thể vì tiền đồ của ta mà không màng bản thân, ta cũng có thể vì ngươi mà từ bỏ tiền đồ đó.”

Tần Tiểu Mãn ngẩn người, cậu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lấy những ngón tay lạnh buốt của mình, không thể tin Đỗ Hành xưa nay kiệm lời, giữ lễ lại nói ra những lời như vậy.

Hắn trọng lễ nghĩa, sẽ không vượt quá giới hạn, mặc kệ mình thế nào.

“Ta sẽ không đi, về sau…” Đỗ Hành nâng mặt Tần Tiểu Mãn lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mình: “Về sau ta chính là tướng công của đệ, ta sẽ ở bên đệ cả đời, lời này, lúc đệ bị bệnh ta đã muốn nói rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt phượng kia, trong lòng bỗng nhiên rung động, như bị ai chọc ghẹo vội vàng dời mắt đi.

Nhưng trong lòng lại càng tràn đầy mâu thuẫn: “Huynh thật sự không đi sao? Huy Châu là nơi giàu có phồn hoa, cữu cữu huynh lại có gia nghiệp lớn, nếu đến đó dù không nỗ lực gì, đó cũng là cuộc sống mà biết bao người mơ ước cả đời.”

Đỗ Hành lắc đầu: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ, đây không phải là quyết định bồng bột. So với đệ, ta dĩ nhiên chọn đệ. Hơn nữa cữu cữu đã rời khỏi huyện Lạc Hà, giờ có hối hận cũng không kịp nữa.”

Tần Tiểu Mãn không nói nên lời cảm xúc lúc này, niềm vui mất mà tìm lại được tràn ngập trong lòng, nhưng cậu không thể hiện ra mặt, ngược lại có chút muốn khóc.

Cậu tựa vào n.g.ự.c Đỗ Hành, nghe hắn nói cuộc sống giàu sang phú quý không quan trọng bằng mình, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.

Từ trước đến nay cậu đều bị ghét bỏ, nào đã từng nghe được những lời ngon ngọt như thế.

Cậu tựa vào người Đỗ Hành rồi khóc nức nở.

Nhưng khóc một lát, lại cảm thấy không nên khóc, lúc này mình nên nói với Đỗ Hành vài lời hứa hẹn mới đúng.

Hắn đã từ bỏ cuộc sống tốt đẹp để ở lại cùng mình chịu khổ.

Tần Tiểu Mãn vội vàng nắm lấy tay Đỗ Hành, mặc kệ nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, nuốt nước bọt nói:

“Mấy hôm trước thấy cữu cữu huynh đến thôn, ta đã muốn nói những lời này để giữ huynh lại, nhưng nghĩ kỹ lại, thấy huynh đi Huy Châu với cữu cữu vẫn có lợi hơn, nên ta không nói, nhưng giờ huynh đã ở lại, ta vẫn sẽ nói cho huynh.”

Đỗ Hành gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên má cậu: “Ta nghe đệ nói.”

“Huynh ở lại, ta nhất định sẽ chăm sóc huynh thật tốt, huynh muốn đọc sách ta sẽ lo cho huynh đọc sách, nếu huynh muốn kinh doanh buôn bán, ta sẽ giúp huynh như trước.”

Trong lòng Đỗ Hành dâng lên một dòng nước ấm: “Ừ. Được.”

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đồng ý, hít hít mũi, nhào tới ôm chặt Đỗ Hành, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn lại khóc lên: “Đỗ Hành, huynh thật tốt. Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh, không để huynh chịu khổ, cho huynh cuộc sống sung

sướng…”

Nhìn người trong lòng vừa khóc vừa nói, Đỗ Hành đưa tay ôm lấy vai cậu, một tay đặt lên gáy Tần Tiểu Mãn.

Để cậu cảm thấy yên ổn và an toàn trong vòng tay mình.

Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Tần Tiểu Mãn, có chút bất đắc dĩ, những lời này lẽ ra nên là hắn nói, giờ lại đổi thành ca nhi nói, nhưng chỉ cần hai người được ở bên nhau, những chuyện này cũng chẳng quan trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-36.html.]

“Ta biết rồi, ta đều biết. Ta hiểu tâm ý của đệ, cũng mong đệ hiểu được lòng ta.”

Hắn ở lại, không phải vì ơn cứu mạng, cũng không phải vì bất đắc dĩ với cuộc sống, mà là thật lòng yêu thương cậu.

Có lẽ đi Huy Châu sẽ có cuộc sống tốt hơn, nhưng rời khỏi huyện Lạc Hà, hắn sẽ không tìm được người thứ hai tốt như Tần Tiểu Mãn nữa.

“Trên núi lạnh, chúng ta về nhà thôi.”

Đỗ Hành ôm người trong lòng, cảm thấy thân thể cậu hơi run, quần áo lúc trước ngã xuống đã bị ướt.

Hắn đưa tay ra là có thể chạm vào lưng ướt đẫm của Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn nức nở gật đầu, đưa tay lau mặt, cậu hiếm khi khóc trước mặt người khác, cảm thấy mất mặt và yếu đuối, sẽ bị người ta khinh thường.

Nhưng cậu cảm thấy Đỗ Hành chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy. “Đi thôi.”

Tần Tiểu Mãn kéo Đỗ Hành định đi, vừa nhấc chân đã thấy đầu gối đau rát, theo phản xạ co chân lại.

Lúc này mới nhận ra lúc nãy ngã trên đá đã làm rách quần, đầu gối cũng trầy da. “Đừng để gãy xương, xuống núi đến chỗ Thôi đại phu xem sao.”

Đỗ Hành ngồi xổm xuống nhìn đầu gối Tần Tiểu Mãn, chỗ trầy da đã chảy máu, da thịt lẫn máu, nhìn rất đau.

Tần Tiểu Mãn không mấy quan tâm: “Xương không sao, chỉ là chỗ trầy da hơi

đau.”

Vừa dứt lời, cậu thấy Đỗ Hành ngồi xổm xuống: “Ta cõng đệ xuống.” “Sao huynh cõng nổi ta! Chân huynh mới khỏi chưa lâu.”

Đỗ Hành nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Mãn: “Nặng bao nhiêu chứ, dù sao cũng chỉ nhỏ nhắn thế này. Đệ cõng được ta, chẳng lẽ ta lại cõng không nổi đệ. Lên đi, không muốn ăn hoành thánh nữa sao?”

Tần Tiểu Mãn nhìn tấm lưng rộng của Đỗ Hành, hơi do dự, nhưng trong lòng lại cảm động.

Hồi nhỏ cậu bướng bỉnh, có thể chạy trên đất thì tuyệt đối không chịu leo lên lưng cha, cha cậu là người đọc sách, không thích cậu là ca nhi mà nghịch ngợm như vậy, tự nhiên số lần được cõng đếm trên đầu ngón tay.

Sau này muốn người cõng, lại chẳng có ai cõng cậu. Tần Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, dè dặt leo lên lưng Đỗ Hành.

Hai tay cậu đặt lên vai Đỗ Hành, vùi mặt vào cổ hắn: “Nặng không?”

Đỗ Hành ôm lấy đôi chân thon gầy của Tần Tiểu Mãn: “Chậc, cũng hơi hơi nặng.”

“Nói bậy, huynh chân nhẹ như bay, nếu nặng sao đi nhanh vậy được!” Đỗ Hành cười khẽ: “Đệ biết rõ trong lòng mà, còn hỏi ta.”

Tần Tiểu Mãn trong lòng vui sướng, vùi mặt vào lưng Đỗ Hành, nhìn thấy một đoạn cổ của hắn, làn da trắng nõn, vì vận động mà hơi ửng hồng, cậu liền nhướn người lên hôn một cái.

“Đệ làm gì vậy?”

Đỗ Hành cảm thấy sau gáy bỗng ấm áp mềm mại, sau đó hơi đau, nghiêng đầu thấy Tần Tiểu Mãn đang cắn mình.

“Đệ là cún con sao?”

Tần Tiểu Mãn không nói gì, chỉ vui vẻ tựa vào người Đỗ Hành. Hai người xuống núi lúc đã quá trưa.

Đầu xuân thời tiết không nóng, cũng không ai ngủ trưa, đến giờ ăn cơm mọi người liền ra khỏi nhà, bên ngoài ngược lại náo nhiệt hơn trong nhà.

Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng người nói chuyện trên đường dưới chân núi, mắt cậu hơi sưng, biết là do khóc nên sưng lên, mà bị người ta nhìn thấy lại bị cười nhạo, liền vùi mặt vào lưng Đỗ Hành.

“Sao thế này?”

Nhà Tần Hùng ba người đánh xe bò từ huyện thành về, từ xa đã thấy Đỗ Hành cõng Tần Tiểu Mãn từ chân núi đi tới.

“Nhị thúc.”

Loading...