Cuối năm, Đỗ Hành cất số hạt giống vận chuyển về vào kho khô ráo, chuẩn bị đóng cửa nha môn nghỉ tết.
Năm ngoái vào thời điểm này còn đang bận rộn thay phiên nhau trực công trình thủy lợi, năm nay thì nhàn hạ hơn nhiều, đất hoang đã phân chia xong, nông dân tự lo liệu, huyện nha không cần phải cử người giám sát.
Đỗ Hành từ nha môn trở về, đi ngang qua thư phòng nhỏ thì thấy hai đứa nhỏ hiếm khi lại đang ngồi viết chữ trong thư phòng.
Mấy hôm trước, hắn đã hứa với hai đứa nhỏ, đến tết, huyện nha được nghỉ sẽ dẫn chúng đi xem pháo hoa và đèn lồng, mấy ngày nay chúng thật sự rất ngoan ngoãn.
“A Sách, viết nhanh lên!”
Thừa Ý đặt bút lông xuống, tức giận quay sang trừng mắt nhìn Đạm Sách.
Cậu đang chăm chú viết chữ, đệ đệ lại không hề nghiêm túc, cứ viết được hai nét lại chọc vào mặt cậu, hoặc véo tai cậu.
Bản thân không chịu khó học mà còn làm phiền cậu.
Đạm Sách thấy ca ca giận, rụt tay lại, vội vàng đẩy quyển vở ra: “Đệ viết xong rồi.”
Thừa Ý nhìn thấy mấy hàng chữ ngay ngắn trên giấy, mím môi. “Tam Tự Kinh mà ca ca bảo viết đệ đều viết được rồi.”
Đạm Sách chống cằm, nhìn ca ca vốn trắng trẻo mà giờ hai má lại ửng hồng vì giận dỗi, càng muốn véo má cậu.
“Không biết Vân Đoạt viết được tên đệ chưa nữa.” Thừa Ý nói: “Sao cứ phải so sánh với Vân Đoạt?”
“Vì Tiểu Hổ ngốc lắm, giờ còn chưa viết được tên mình. Lại còn cứ muốn chơi với ca ca, đệ nói ca ca không chơi với trẻ con không biết viết chữ, nó lại còn khóc nhè.”
Thừa Ý mở to mắt: “Đệ đừng có bắt nạt Tiểu Hổ nữa.”
“Ai bắt nạt nó chứ, Phùng thúc thúc dạy đệ múa thương, nói sau này cho Tiểu Hổ cùng đệ đi học, đệ đã đồng ý rồi. Tiểu Hổ còn làm loạn nói không muốn đi học, lại bị đánh một trận, đâu cần đệ phải bắt nạt nó.”
Thừa Ý thấy hơi buồn cười, cậu mím môi, đưa tay véo mũi đệ đệ, rồi lại xoa xoa má đệ đệ.
Mặt Đạm Sách bị xoa đến biến dạng mà cũng không giận, để mặc Thừa Ý véo, cậu chỉ muốn Thừa Ý nói chuyện với mình.
“Phùng thúc thúc tuy không thích người đọc sách, nhưng vẫn hy vọng Tiểu Hổ học hành đàng hoàng. Đệ đệ cũng phải học hành cho giỏi, sau này thi đỗ tiến sĩ về nhà là được rồi.”
“Sao phải thi tiến sĩ? Đệ muốn múa đao đánh quyền, sau này mới có thể bảo vệ ca ca.”
Thừa Ý phồng má: “Ca ca ngoan lắm, không gây chuyện đâu.” Đạm Sách lại chọc vào má Thừa Ý.
“Cha nhỏ nói cha ngày xưa cũng định thi tiến sĩ, nhưng vì một số lý do mà không thi đậu, nếu đệ đệ thi đậu tiến sĩ, cha chắc chắn sẽ vui lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-294.html.]
Đạm Sách lè lưỡi: “Cha ngốc, tiến sĩ cũng không thi đậu.”
Đỗ Hành đứng bên cửa sổ nhìn hai đứa nhỏ, không thấy viết chữ, chỉ thấy chúng véo véo, chọc chọc nhau, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Những câu khác không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng của “nghịch tử” thì nghe rõ mồn một.
Đỗ Hành gõ cửa sổ: “Tần Đạm Sách, con còn dám chê cha con ngốc, thi không đậu tiến sĩ à? Còn con, ngày nào cũng ăn ba bát cơm, ăn xong thì nghịch ngợm, nghịch xong thì ngủ nướng. Bảo ca ca sờ xem da mặt con dày hơn hay cửa nha môn dày hơn.”
Hai đứa nhỏ thấy người ngoài cửa sổ, đồng loạt bịt miệng.
Đỗ Hành thấy hành động giống nhau của hai đứa nhỏ, bật cười: “Cha nhỏ đâu?” “Cha nhỏ ra khỏi thành rồi.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày: “Lại xuống ruộng rồi?” Thừa Ý gật đầu.
“Vậy hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, ta đi đón Cha nhỏ về.” “Con biết rồi!”
Sắp đến tết, trong huyện đã treo đèn lồng đỏ, năm nay có thể thấy rõ ràng huyện náo nhiệt hơn, người mua sắm tết đi lại tấp nập, thật là vui vẻ.
Ra khỏi thành, chỉ một lúc là có thể thấy người dân vẫn đang khai hoang.
“Tay trắng nõn khéo léo, thoi đưa tiếng rộn ràng… Ngân Hà trong mà cạn, xa nhau mấy dặm đường! Sóng nước long lanh, đôi ta ngóng trông mà chẳng thốt nên lời”①
Tần Tiểu Mãn đang sàng đất, thấy công việc sắp hoàn thành, có thể yên tâm về nhà ăn tết, bỗng nghe thấy tiếng động ngẩng lên thì thấy một nam nhân mặc trường sam.
Để râu quai nón, hơi ngẩng cằm, híp mắt say sưa ngâm nga.
Ngâm xong, đúng lúc nhìn về phía người đã bị giọng ngâm của y thu hút. Tần Tiểu Mãn đặt chậu cát xuống, lặng lẽ nhặt cái cuốc lên.
Nam nhân mỉm cười: “Tiểu lang quân đang khai hoang à?” Tần Tiểu Mãn cười đáp: “Không thì ta đang cày ruộng à?” “Tiểu lang quân thật thú vị.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Vừa nãy ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?”
Nam nhân thấy vậy càng thêm tự tin: “Là bài thơ ca ngợi những người cần cù như tiểu lang quân, tiểu lang quân có thích không?”
Tần Tiểu Mãn nhìn bộ dạng lả lơi của tên này, chỉ cười không nói.
Nam nhân thấy vậy còn tưởng Tần Tiểu Mãn xấu hổ, lại nói: “Không biết tiểu lang quân bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Đây là chuyện riêng tư, làm sao ta có thể trả lời. Hay là ngươi hỏi vị huynh đệ kia đi?”