XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:08:23
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một người vừa xuống xe ngựa nghe thấy tiếng bàn tán, không khỏi vươn cổ, quả nhiên nhìn thấy Tần Tiểu Mãn.
Cùng với Tần Thừa Ý và Tần Đạm Sách đã cao hơn trước rất nhiều.
Vân Thanh Văn ở nhà giận dỗi hai ngày, mắt sưng húp đến mức gần như không nhìn thấy gì, đắp thuốc mãi mới đỡ, hôm nay mới ra ngoài đi dạo.
Không ngờ lại gặp Tần Tiểu Mãn.
Lúc biết Đỗ Hành là tân tri huyện, y vừa hối hận vừa tức giận, có chút xấu hổ, nghĩ đến những việc mình đã làm trước đây, e rằng đã đắc tội người ta rồi.
Vì vậy những buổi tiệc có thể gặp Tần Tiểu Mãn, y đều từ chối không đi, nên cũng không gặp cậu ở trong huyện.
Tính tình y tuy kiêu ngạo, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu xa, thực ra cũng không sợ Tần Tiểu Mãn, chỉ là sợ cậu cười nhạo mình thôi.
Nghe thấy những lời bàn tán, y không khỏi nhếch mép cười, xem ra tấm gương vợ chồng ân ái ở huyện Lạc Hà cũng chỉ đến thế mà thôi, đàn ông thực ra đều như nhau, chỉ là có người thể hiện rõ ràng, có người kín đáo hơn.
Y sải bước đi thẳng đến. “Cha, là Vân thúc thúc.”
Thừa Ý là người đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh Văn, theo bản năng dựa sát vào Tần Tiểu Mãn, vội vàng lay tay cậu.
“Ồ, đây chẳng phải là Thừa Ý tiểu công tử sao, cao lên rồi đấy!”
Vân Thanh Văn nhìn Thừa Ý vẫn cau mày, da dẻ vẫn trắng trẻo như lúc ở nhà, lại càng thêm đáng yêu, đưa tay định sờ má cậu bé, bỗng nhiên có thứ gì đó chọc vào eo y.
“Không được sờ anh trai ta!”
Vân Thanh Văn nhìn cậu bé đột nhiên chạy đến chắn trước mặt Tần Thừa Ý, cau mày hung dữ, không biết từ đâu rút ra một thanh đao gỗ Quan Công chọc vào eo y.
“Đạm Sách, không được vô lễ.”
Tần Tiểu Mãn thấy người đến: “Thì ra là Ngụy phu lang, lâu rồi không gặp.”
Vân Thanh Văn thấy ba chữ Ngụy phu lang rất khó chịu, y nói: “Tri huyện phu lang bận rộn nhiều việc, lâu ngày không gặp cũng là chuyện thường.”
“Cũng coi như là người quen cũ, hôm nay cùng nhau ăn một bữa đi?” Vân Thanh Văn nhướng mày, giờ ai cũng chẳng hơn ai, y còn sợ gì chứ. “Phu lang đã có lòng, tự nhiên là đồng ý.”
Tiểu nhị dẫn mấy người lên phòng riêng.
Đạm Sách thấy Vân Thanh Văn muốn cùng ăn cơm, hừ một tiếng như con nghé con đang tức giận, nắm tay Thừa Ý chạy nhanh lên phía trước.
…
Đầu tháng hai, chuyện hậu trạch của tri huyện vẫn chưa ngã ngũ, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cửa phủ, xem cô biểu muội của tri huyện ngày nào sẽ vào cửa, nhưng không thấy kết quả, mà cô biểu muội vốn định vào hậu trạch tri huyện lại viết đơn kiện Ngụy lão gia.
Chuyện này thật sự mới lạ, một người là nhân vật đang được bàn tán xôn xao trong huyện, một người là hương hào đại hộ trong huyện, đúng là một câu chuyện hay.
Ai rảnh rỗi cũng chạy ra cổng huyện nha xem sao.
Ngụy Hồng Minh nhận được trát hầu tòa khi đang nằm trên trường kỷ ở nhà, được tiểu thiếp bón hoa quả cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-282.html.]
Nghe quản gia vội vàng đến báo, hắn ta lăn từ trên trường kỷ xuống: “Ngươi nói Đoạn Tuyết viết đơn kiện ta! Cô ta không phải đang chuẩn bị làm thiếp cho Đỗ Hành sao? Đỗ Hữu Yến mấy hôm trước còn đến nói ngày, bây giờ không vào cửa, mà lại gửi đơn kiện đến huyện nha?”
Quản gia cũng sửng sốt, đang chuẩn bị đợi Đoạn Tuyết vào hậu trạch huyện nha để cho tên tri huyện đó nếm mùi đau khổ, không ngờ lại đổi chiều gió.
“Con nha đầu này lại dám lôi chuyện cũ ra để kêu oan!”
“Cô ta chẳng lẽ dựa vào người anh họ làm tri huyện mà phát điên rồi sao? Cô ta còn muốn tên tình nhân đó nữa không!”
Ngụy Hồng Minh tức giận đập tay xuống bàn, lập tức đứng dậy mặc áo khoác.
“Ta thấy con tiện nhân này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngươi mau bảo người đang canh chừng nhà họ Hà ra tay, ta nghĩ con tiện nhân đó rất nhớ thương tình nhân của mình, cứ gửi cho cô ta một ngón tay hay cái tai cũng được, để cô ta có cái mà nhớ nhung.”
Quản gia vội vàng đáp lại, rồi đi theo: “Lão gia là muốn đến huyện nha trình diện sao?”
Ngụy Hồng Minh phẩy tay áo: “Ta là cử nhân, bị kiện có thể sai trạng sư đến, bản thân không cần đến, hắn, Đỗ Hành, cũng chỉ là một cử nhân, còn muốn tự mình thẩm vấn ta, nực cười!”
Hai năm trước, trước khi mua chuộc quan phủ, Ngụy Hồng Minh cũng từng bị kiện, trạng sư đều là cáo già, đối phó với một vụ kiện nhỏ không thành vấn đề.
Trong thời gian chờ xét xử lấy chứng cứ, Ngụy gia có thể giải quyết mọi chuyện.
Quả nhiên, trạng sư thay mặt hắn ta ra tòa đã nhanh chóng đối phó xong, Ngụy Hồng Minh còn chưa xuất hiện đã ra oai phủ đầu với tên tri huyện đó.
Nhưng Ngụy Hồng Minh chưa kịp đắc ý hai ngày, đang định xử lý Đoạn Tuyết trước phiên tòa tiếp theo, không ngờ người phái đến nhà họ Hà lại bị bắt.
Ngụy Hồng Minh không tìm hiểu được tin tức, trong lòng chùng xuống.
Lúc này hắn mới đoán ra Đoạn Tuyết đã thông đồng với Đỗ Hành từ đầu, chỉ đợi hắn ra tay với nhà họ Hà.
Ngụy Hồng Minh biết mình đã sơ suất, ban đầu chỉ dựa vào bằng chứng trong tay Đoạn Tuyết thì không đủ, lần này lại sai người đi uy h.i.ế.p người ta thì tội càng thêm nặng.
Chưa đợi Ngụy Hồng Minh nghĩ ra đối sách, huyện nha lại nhận được thêm vài lá đơn kiện Ngụy gia.
Trong đó có đơn kiện Ngụy gia chiếm đoạt lương thực, ép lương dân làm kỹ nữ; cũng có đơn kiện Ngụy gia dựa vào quyền thế ức h.i.ế.p người dân, đánh đập người vô tội.
“Vô lý! Ngụy gia chưa sụp đổ, những tiện nhân này đã muốn lật đổ ta! Thật sự
cho rằng Ngụy Hồng Minh ta c.h.ế.t rồi sao!”
Ngụy Hồng Minh thẹn quá hoá giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, sau khi sắp xếp mọi việc ở nhà, cùng trạng sư đến nha môn.
“Bị cáo Ngụy Hồng Minh, ngươi có biết tội không?”
Ngụy Hồng Minh hùng hổ đứng trước công đường, trước mặt nguyên cáo đang quỳ lạy tri huyện, khí thế rất mạnh mẽ.
“Ta sống ở huyện Thu Dương mấy chục năm, chăm chỉ học hành, làm ăn, mới có được vị trí hương thân như ngày hôm nay. Cổ nhân có câu cây cao đón gió, những năm này có không ít kẻ ghen ghét vu oan giá họa, mong đại nhân minh xét.”
Đỗ Hành ngồi trên công đường: “Ý ngươi là ngươi vô tội, mà là do người tố cáo ngươi ghen ghét?”
“Đại nhân minh xét, ta có chỗ sai, nhưng là người đọc sách, sao có thể biết pháp phạm pháp.”