Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:11:32
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai chữ “quốc tang” giống như tiếng sấm giữa trời quang, giáng xuống khiến người dân buôn bán dọc phố bất ngờ.

Trong chốc lát, tất cả đều dừng tay, nhìn về phía con ngựa đang phi nước đại. Một lúc sau, chợ búa mới lại huyên náo, gần như ồn ào hơn trước.

Ai nấy đều bàn tán về tin tức nóng hổi này.

Thiên tử tuy tôn quý nhưng nơi này cách kinh thành xa xôi vạn dặm. Nhiều thường dân cả đời chưa từng bước chân ra khỏi huyện Lạc Hà, huống chi là được diện kiến thiên tử.

Họ chỉ biết hoàng đế là người đứng đầu thiên hạ, nhưng đó cũng chỉ là một khái niệm mơ hồ, dù sao người dân tầng lớp thấp nhất cũng chưa từng gặp, chưa từng tiếp xúc.

Giờ đây đột ngột nghe tin dữ, thật khó mà tỏ ra đau buồn, ngược lại còn bàn tán xôn xao về việc nên sống như thế nào trong thời gian quốc tang.

Những người lớn tuổi từng trải qua quốc tang đều biết, khi thiên tử băng hà có rất nhiều quy củ.

Chưa kể đến quy củ của hoàng tộc, triều thần, riêng đối với thường dân đã có những điều cấm ky như nam nữ không được cưới hỏi, không được cạo đầu, không được bày tiệc yến ẩm trong thời gian chịu tang.

Các chùa chiền, đạo quán đều phải đánh chuông ba vạn lần để bày tỏ lòng thương tiếc đối với hoàng đế.

Tần Tiểu Mãn nhìn những người dân đang bàn tán dọc phố, quay sang nhìn Đỗ Hành: “Vậy bữa tiệc hôm nay có ăn được nữa hay không?”

Đỗ Hành cũng không ngờ tin tức này đến đột ngột như vậy, lại còn đúng lúc thế này. Thường dân còn biết trong thời gian quốc tang không được yến ẩm, huống chi tri huyện là cha mẹ một huyện, tất nhiên phải biết nặng nhẹ.

Bữa tiệc này coi như đổ sông đổ bể. Nếu còn cố tình tổ chức, e rằng kỳ tuyển cử

sang năm sẽ không chỉ là điều chuyển ngang mà là bị giáng chức.

Hơn nữa, e rằng cũng chẳng còn ai dám bất chấp cấm lệnh mà đến dự tiệc. Đỗ Hành dặn phu xe một tiếng, rồi quay xe về nhà.

Hắn đưa Tần Tiểu Mãn về nhà an toàn, rồi mới một mình đi dò hỏi tin tức.

Khi đến nha huyện, không chỉ có Đỗ Hành, mà còn có vài vị hương thân cũng đã nghe tin mà đến.

Một là, thân là người hưởng lộc triều đình, không thể không quan tâm đến đại sự quốc gia. Hai là, tri huyện mở tiệc lại đúng lúc này, cũng nên đến an ủi đôi lời.

Đỗ Hành không chen lên, đứng phía sau các hương thân lớn tuổi, đợi bên ngoài nha huyện khoảng một tuần trà mới được gọi vào.

Tri huyện vốn định hôm nay nghỉ ngơi để tổ chức tiệc, sắc mặt hồng hào, đúng tướng thọ tinh. Giờ đây vội vàng thay bộ đồ mừng thọ, mặt mày xị xuống.

Dù trong lòng có bực bội đến mấy cũng không dám nói một lời oán trách.

Ông giữ vững tinh thần, không để người khác thấy trò cười, rồi truyền đạt tin tức mới nhận được từ cấp trên.

“Các ngươi nghe đây, Hoàng thượng băng hà, tân đế lên ngôi…”

Đỗ Hành chăm chú lắng nghe mệnh lệnh được lính đưa đến bằng ngựa. Liên tiếp hai tin tức chấn động.

Tháng trước, Hoàng đế Quang Duẫn băng hà, ngôi vị truyền cho Tam hoàng tử Yên Trình Khải, niên hiệu là Minh.

Kỳ thi xuân này bị hủy bỏ, tất cả những người đỗ đạt đều bị trở lại danh hiệu cử nhân, ba năm sau mới được thi lại.

Các hương thân quỳ xuống nghe lệnh, không ai dám lên tiếng trước khi tri huyện đọc xong, nhưng trong lòng đã xôn xao.

Ngôi vị lại không phải truyền cho Thái tử, như vậy cũng đành, vậy mà lại bỏ qua cả Nhị hoàng tử, lập thẳng Tam hoàng tử Yên Trình Khải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-216.html.]

Kỳ thi xuân vốn đã suôn sẻ, bảng vàng cũng đã dán, vậy mà lại nói hủy là hủy!

Những người có mặt đều là người đọc sách, cho dù trong mệnh lệnh không nói thẳng ra là có gian lận thi cử, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Kỳ thi xuân là đại sự, bao nhiêu năm nay đều được tổ chức nghiêm túc, chưa từng có tiền lệ hủy bỏ, nay lại được chứng kiến một phen mới lạ.

Sau khi các quan lại và hương thân trong nha huyện quỳ nghe lệnh xong, nha huyện mới dán cáo thị trước cổng để bá tánh biết tin.

Tiếp đó, tri huyện còn phải lập tức triệu tập lý trưởng của các thôn làng trong huyện để truyền đạt mệnh lệnh, để dân chúng cũng biết tin tức này, tránh vì không biết mà vi phạm điều cấm ky trong thời gian quốc tang.

Mọi người đến nghe lệnh mới được giải tán.

“Mã chủ bạ, kỳ thi xuân này trong huyện chỉ có Mã gia được ân sủng, con trai đỗ tiến sĩ trở về. Triều đình phong vân biến ảo, vừa đổi triều thay đại, lại hủy bỏ kỳ thi, chúng ta là quan nhỏ ở nơi hẻo lánh này không biết chuyện gì xảy ra ở kinh thành. Mã công tử từ kinh thành trở về, chắc là biết không ít nội tình, không ngại thì tiết lộ cho chúng ta vài tin tức cũng tốt.”

Tri huyện đi làm việc, mọi người mới dám bàn tán.

Thật ra, đối với quan lại nhỏ và hương thân thì việc đổi triều thay đại cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Hoàng đế luôn có người làm, tốt xấu ra sao nhất thời cũng chưa biết được, cho dù không bằng tiên đế, thì những người dân nhỏ bé ở nơi xa xôi này cũng chẳng cảm nhận được trực tiếp.

Vì vậy, cũng sẽ không đau buồn hơn thường dân là bao, chỉ là dù sao cũng hưởng ân huệ của triều đình, bề ngoài vẫn phải giả bộ đau buồn.

Tuy nhiên, biến cố lần này, sắc mặt khó coi nhất chắc chắn là tri huyện đang định mở tiệc, và một người nữa là Mã Hữu Tài đã đắc ý được vài ngày.

Con trai đỗ tam giáp tiến sĩ, tuy là ở cuối bảng, nhưng cũng là đuôi phượng hoàng. Cử nhân trong huyện đều tay trắng trở về, chỉ riêng nhà ông có vinh dự, tự nhiên vênh váo tự đắc.

Những ngày này, Mã Hữu Tài ở nha huyện vênh mặt hất hàm sai khiến, không coi các quan lại nhỏ khác ra gì, thậm chí còn tỏ vẻ kiêu ngạo với cả vị giáo dụ

có chức quan, khiến các quan lại trong huyện tức giận mà chẳng dám nói gì.

Không ngờ Mã Hữu Tài chưa đắc ý được hai tháng, đã bị tước mất danh hiệu tiến sĩ, đánh về làm cử nhân, mọi người thấy vậy sao lại không cười thầm.

Mã Hữu Tài bị vài đồng liêu vây quanh, mặt ngoài làm bộ hỏi han tình hình kinh thành, kỳ thực trong bụng toàn nước bẩn.

Trong lòng vốn đã bực bội, lại còn bị đồng liêu chế nhạo, càng thêm tức giận, ông ta hất tay áo: “Con ta dốc lòng dùi mài kinh sử, sao lại biết chuyện triều đình thay đổi lớn như vậy chứ, chỉ e là khiến mọi người thất vọng rồi.”

Tần Tri Diêm nói: “Cũng đúng, dù sao lòng dạ con người cũng có hạn, tâm trí đã đặt vào thi cử thì sao chứa được chuyện khác.”

Mã Hữu Tài cười giả lả: “Tân đế lên ngôi, chắc sang năm sẽ mở ân khoa, con ta lần này đã được diện kiến thiên tử trong điện thi, chắc ân khoa cũng được gặp tân đế. Đến lúc đó, nếu các vị còn muốn biết tin tức gì của triều đình, ta nhất định sẽ bảo con ta lưu tâm.”

Mọi người cười mà không đáp, chỉ nói Mã Hữu Tài đúng là tự tin.

Đang cùng nhau ra khỏi nha môn, bỗng nhiên có một tên gia đinh hớt hải chạy đến.

Những người quen biết Mã Hữu Tài đều biết đó là gia đinh nhà họ Mã. “Hỗn láo, chạy cuống cuồng như vậy thành ra thể thống gì!”

Mã Hữu Tài trong lòng khó chịu, mắng tên gia đinh lỡ lầm chạy đến, tiếng quát khiến đồng liêu dừng chân.

Tên gia đinh bị mắng giữa chốn đông người cũng không rảnh mà tủi thân, chỉ vội vàng nói: “Vừa rồi có mấy nha sai đến nhà bắt thiếu gia đi rồi!”

Mã Hữu Tài tức giận: “Đang yên đang lành đến bắt thiếu gia làm gì? Nha sai ở đâu đến?”

“Là nha sai từ trên phái xuống, nói là, nói là muốn đưa thiếu gia đi hỏi chuyện.”

Mã Hữu Tài nghe nói là nha sai từ trên xuống, lập tức hoảng sợ, vội vàng lên xe ngựa, thúc giục phu xe mau chóng về nhà.

Loading...