Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-05-06 07:50:26
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Hành quay lại nằm xuống, nghe tiếng ồn ào bên cạnh lúc to lúc nhỏ, mãi đến không biết mấy giờ mới ngừng.

Ngày hôm sau, Đỗ Hành vốn dậy sớm nhưng lại lười biếng hơn một chút, lúc rửa mặt trời đã sáng tỏ, ngay cả khi cách một lớp giấy cửa sổ cũng cảm thấy bên ngoài sáng rõ.

Đẩy cửa sổ ra, một luồng gió lạnh thổi vào, trong vườn đã tích một lớp tuyết. Quả nhiên, đêm gió rét rất dễ có tuyết rơi.

Hắn mặc thêm một lớp áo trong, cẩn thận giữ ấm.

Ăn qua loa một chút, khoác áo choàng ra ngoài gửi thư nhà, tiện thể mua thêm

bút mực, rồi mua luôn cả tấm nệm dùng trong trường thi để khỏi phải ra ngoài nữa.

Tuyết rơi đường trơn, bên ngoài lại đông đúc, thà ở trong nhà sưởi ấm đọc sách còn hơn.

Đỗ Hành làm xong việc, mang đồ về ngõ Lục Hợp thì đã gần giờ Ngọ.

Vừa lên bậc thang của khu nhà, cửa nhà bên cạnh bỗng kẹt một tiếng rồi được kéo ra.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, Đỗ Hành không khỏi dừng bước.

Chỉ thấy một tên tiểu đồng từ trong nhà bước ra trước: “Thiếu gia đi thong thả, mới lại có tuyết rơi, tuyết trên đường đều bị dẫm nát hết rồi, cẩn thận trơn trượt.”

Tiếp theo, một nam tử trẻ tuổi tầm đôi mươi bước ra, khoác áo choàng lông cáo, chân đi giày ống thêu thục cẩm, một thân gấm vóc.

Eo đeo ngọc bội và ba bốn cái túi thơm, phong lưu vô cùng.

Có lẽ do quanh năm chìm đắm trong tửu sắc, nam tử tuy ngũ quan còn được xem là đoan chính, nhưng dáng vẻ yếu ớt lại có phần xanh xao.

“Mấy ả đào hát hôm qua dung mạo quá tầm thường, nếu không phải tối trời đèn mờ, bổn thiếu gia còn chẳng thèm nhìn. Đám người làm việc này càng ngày càng không tận tâm.”

Tên tiểu đồng thấy vậy liền nói: “Không dám rêu rao tìm người nổi tiếng trong thành, sợ kinh động đến gia đình. Thiếu gia nếu thấy nhạt nhẽo, sắp khoa cử rồi, gần đây kinh thành có không ít sĩ tử đến ứng thí, chi bằng tìm vài người trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cùng thiếu gia yến tiệc có được không?”

Nam tử nghe vậy, đôi lông mày kiêu ngạo hơi nhướn lên: “Đúng vậy, sĩ tử trong thành càng ngày càng nhiều. Năm nay người đi thi không ít, nghĩ đến việc mấy ngày nữa phải vào cái mai rùa gọi là trường thi kia ở mấy ngày, trong lòng bổn thiếu gia lại thấy buồn bực.”

Đỗ Hành nghe cuộc trò chuyện, không ngờ nam tử này lại cũng là một sĩ tử.

Hắn không khỏi lắc đầu, sắp vào trường thi chỉ còn mười mấy ngày, sĩ tử đều đang căng như dây đàn, người này vậy mà còn có tâm trạng ăn chơi.

Nghĩ đến cũng thấy chua xót, người như vậy không biết bằng cách nào mà thi đậu.

Nhưng cũng không đến lượt Đỗ Hành tìm hiểu, đã biết hàng xóm ở cạnh là ai thì thôi, hắn bước chân định vào nhà bỗng bị gọi lại.

“Ngươi là sĩ tử lên kinh dự thi xuân vi?”

Đỗ Hành nghe thấy tiếng gọi từ cửa nhà bên cạnh, liền quay đầu nhìn lại, nam tử kia rõ ràng khựng lại.

“Đúng vậy.”

Tào Hoảng nhìn vị sĩ tử tuấn tú như vậy, không phải kiêu ngạo không nói chuyện, thực ra là nhất thời nhìn say mê, một lúc sau mới nhớ ra bắt chuyện.

Hắn nhếch mép cười, bỗng nhiên cảm thấy ý kiến của tên tiểu đồng thật sự không tồi, nếu có thể tụ tập được ba năm sĩ tử có dung mạo thế này cùng nhau ăn nhậu mua vui chắc là thú vị lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-211.html.]

“Trước đây chưa từng gặp, ngươi mới chuyển đến gần đây à?”

Đỗ Hành chỉ nói là hôm qua mới chuyển đến, nam tử kia thay đổi thái độ kiêu ngạo khi nói chuyện với tiểu đồng, không chỉ hòa nhã trò chuyện với hắn, mà còn đi từ nhà bên cạnh sang.

“Thời điểm này từ địa phương lên kinh thật sự không dễ dàng, mưa tuyết xen lẫn, chắc hẳn mệt nhọc lắm. Hôm nay có thể làm hàng xóm thật là duyên phận, ta là người kinh thành, nên làm tròn bổn phận địa chủ.”

Tào Hoảng mỉm cười, một bộ dạng nồng nhiệt hiếu khách: “Hiền đệ chi bằng tối nay đến phủ ta một bữa, ngươi ta đều phải vào trường thi, sau này nếu đỗ đạt, chẳng phải duyên phận này càng sâu đậm sao.”

Đỗ Hành hơi nhíu mày, trước kỳ thi phủ do tri phủ tuần tra huyện, Mục Tiệp đã nói với hắn rằng người ở vùng đất giàu có ưa thích mỹ nhân, không phân biệt nam nữ.

Đặc biệt ưa chuộng sĩ tử trẻ tuổi am hiểu thơ ca phong nhã. Nay vào kinh, hắn lại một lần nữa được chứng kiến.

Đỗ Hành làm sao muốn dây dưa với tên công tử ăn chơi trác táng này, vừa không phải người đáng kết giao, hành sự với hắn cũng là hủy hoại thanh danh

của người đọc sách.

Hắn khách sáo chắp tay: “Tiểu sinh đa tạ hảo ý của hiền huynh, chỉ là tiểu sinh văn chương thô thiển không bằng hiền huynh đầy tự tin, sắp khoa cử rồi, trong lòng khó yên, chỉ muốn nhân lúc sáng sớm tối khuya ôn bài thêm một chút, không cầu đỗ đạt, chỉ mong yên lòng.”

Thấy bị từ chối, Tào Hoảng vốn quen được chiều chuộng trong lòng không vui, nhưng hắn đối với mỹ nhân luôn nhẫn nại hơn người thường nên cũng không lập tức trở mặt.

Lại nói: “Người ta nói người đọc sách phải đặt trọng tâm vào chữ đọc sách, nhưng chỉ có người ngu xuẩn mới như vậy. Phải biết muốn tiến xa, chỉ dựa vào đọc sách c.h.ế.t là không được, còn phải giao tiếp nhiều hơn.”

Tào Hoảng nhìn Đỗ Hành dung mạo như tranh vẽ, nhếch mép cười, hắn tiến lại gần nhỏ giọng nói: “Hiền đệ không ngoài việc muốn đỗ đạt, với ta mà nói không phải chuyện khó. Ngươi ta gặp nhau ở đây là trời ban, cùng ta ăn bữa tiệc, ta bảo đảm hiền đệ xuân vi không lo lắng gì.”

Tào Hoảng cười lui lại: “Thế nào?”

Đỗ Hành sắc mặt không đổi vẫn khiêm tốn nhưng trong lòng đã vô cùng kinh hãi.

Khoa thi hương đã nghiêm khắc như vậy rồi, thế mà người này lại thản nhiên nói với hắn chỉ cần hầu hạ cho hắn vui vẻ là có thể đảm bảo hắn đỗ đạt.

Một lúc hắn cũng không biết gia thế bối cảnh của người này mạnh đến cỡ nào, tay có thể che trời đến vậy, hay chỉ là thiếu niên khí phách, nói hươu nói vượn.

Hắn giữ bình tĩnh, nói: “Tiểu sinh thật không dám nhận lòng tốt của hiền huynh.”

Tào Hoảng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm Đỗ Hành: “Ngươi không tin?” Đỗ Hành chắp tay hành lễ, định cáo từ.

Tào Hoảng lúc này thay đổi sắc mặt: “Không biết điều, sau này trên trường thi xuân, ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì hôm nay.”

Hắn dùng giọng chỉ hai người nghe được nói một câu: “Nhật trung vi thị, trị thiên hạ chi dân, tụ thiên hạ chi hóa, giao dịch nhi thoái, các đắc kì sở.” ①

“Nhớ kỹ lời của bổn thiếu gia.” Tào Hoảng phủi nhẹ chiếc áo choàng lông cáo đắt tiền, quay người bỏ đi: “Quả nhiên là sĩ tử ở quê lên, đẹp thì có đẹp, nhưng không biết điều.”

Đỗ Hành nhìn theo bóng lưng gầy guộc bước đi, trong lòng có cảm giác khó tả. Thấy người kia không còn dây dưa nữa, hắn vội vàng cùng Dịch Viêm vào nhà.

Câu mà Tào Hoảng tiết lộ với hắn xuất phát từ “Chu Dịch”, nói về việc Thần Nông thị mở chợ, tụ tập người trao đổi hàng hóa, mỗi người đều nhận được thứ mình muốn.

Bình thường đọc cũng chỉ là một câu bình thường, tứ thư ngũ kinh ngày nào cũng nghiên cứu, câu nào cũng quen thuộc, câu nào cũng thấy có thể thi, nhưng chỉ khi gặp lại câu quen thuộc trên trường thi, mới biết câu này quan trọng đến nhường nào.

Hắn không biết là do mình chọc giận tên công tử bột kia, nói hươu nói vượn trêu chọc hắn, cố ý khiến hắn bồn chồn lo lắng trước khi vào trường thi, hay thật sự hắn biết điều gì đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại trong lòng Đỗ Hành rối bời, hắn cố gắng bình tĩnh lại.

Loading...