XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-03-27 07:14:00
Lượt xem: 10

Sống chung tuy mới được vài ngày nhưng cũng đủ để hiểu đôi chút về nhau.

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn tuy lớn lên ở nông thôn, tiếng tăm bên ngoài cũng không tốt, bị cho là ngang ngược, chua ngoa, nhưng hắn lại thấy cậu rất tốt tính. Cậu mạnh mẽ với người ngoài, nhưng với người nhà lại rất ngoan, nhiều việc chỉ cần nói rõ ràng, cậu cũng sẽ nghe theo.

“Ngươi có muốn tắm không? Ta đun nước nóng nhé.” “Tắm, lên núi mồ hôi ướt hết rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhẹ nhàng bước ra bếp, cậu cảm thấy từ ngày có Đỗ Hành, ngày nào về nhà cậu cũng vui vẻ, cuộc sống thật tốt!

Vào bếp, cậu thấy trên bàn có một bát ớt băm, đa phần là ớt xanh, lẫn vài quả ớt đỏ.

“Ta hái hết ớt rồi, để thêm vài hôm nữa cây sẽ c.h.ế.t rét. Băm chút ớt để dành, muối dưa, xào rau đều dùng được.”

Đỗ Hành quay lại bàn, vẫn còn một ít ớt chưa băm. “Băm nhiều vậy lỡ cay tay thì sao?”

Đỗ Hành cầm dao: “Không sao đâu, ớt chỉ thiên không cay lắm.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Rau trong vườn ngươi cứ tự sắp xếp, măng tre thì ta cũng không chăm sóc xuể. Ngươi thích bán rau củ thì cứ đi nhờ xe nhị thúc, không được thì bỏ ra hai đồng đi vào thành cũng được, cẩn thận kẻo bị lừa. Lần sau đi thì mang măng đông đi bán.”

Đỗ Hành đồng ý: “Được.”

 

Tần Tiểu Mãn rất vui. Buổi tối ăn cơm rau đạm bạc mà cũng thấy ngon miệng. Ăn xong thấy chàng phu lang hiền lành của mình bưng bát đũa dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ.

Nhất thời cậu thấy mình chẳng biết làm gì, nên đi chuẩn bị thức ăn cho lợn, rồi lùa gà vào chuồng.

Gà mái đã đẻ thêm hai quả trứng, cậu vui vẻ nhặt lên, lúc ngâm chân liền nói với Đỗ Hành sáng mai muốn ăn trứng chiên, lên núi tốn sức lắm, sáng ăn trứng chiên sẽ có sức cả ngày.

“Hai quả đấy, mỗi người một quả, ta để trên bàn bếp rồi nhé.”

“Được, trong tủ có một lọ mỡ lợn, mai ta dùng mỡ lợn chiên trứng cho ngươi.” Tần Tiểu Mãn cười tủm tỉm.

Ngâm chân xong, hai người trở về phòng.

Tần Tiểu Mãn vào phòng cởi áo, vừa đặt lưng xuống giường thì “Ái da…” Cậu kêu lên một tiếng, ôm vai ngồi dậy.

Cởi áo muốn xem vai bị làm sao nhưng lại không nhìn thấy. Trong phòng không có gương, cậu thở dài, nhìn ra cửa. “Á!”

Đang cởi áo chuẩn bị lên giường thì thấy Tần Tiểu Mãn chạy vào, Đỗ Hành giật mình, vội vàng quay lưng lại thắt vạt áo.

“Xoa thuốc rượu cho ta với!”

Đỗ Hành nhíu mày: “Bị thương à?”

“Vai hơi bị bầm tím.” Trong phòng Đỗ Hành đặt một chậu than nóng hổi, Tần Tiểu Mãn liền kéo cổ áo, tiến sát lại gần Đỗ Hành: “Ngươi xem cho ta, ta không thấy bị thương chỗ nào cả.”

Đỗ Hành liếc thấy bờ vai trắng nõn núp dưới lớp áo, tim đập mạnh, vội vàng né tránh ánh mắt: “Ngươi tự xoa không được sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-14.html.]

“Được thì đã chẳng nhờ ngươi.”

 

Tần Tiểu Mãn đưa lọ thuốc cho hắn: “Nhanh lên nào!” Đỗ Hành vội vàng cầm lấy, hơi luống cuống.

Thấy ca nhi đã quay lưng lại, lại giục thêm lần nữa, hắn bất đắc dĩ, cẩn thận chấm bông vào rượu, mắt nhìn đi chỗ khác.

“Bị nặng lắm không?”

“…… Cũng bình thường……”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, thấy hắn cứ cúi gằm mặt, cậu liền trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn chưa thèm nhìn kìa!”

“Ta sợ… hun… hun người ta không tiện…”

Đỗ Hành ho khan một tiếng, nhìn Tần Tiểu Mãn đang tức giận trừng mắt nhìn mình, mặt hắn đỏ bừng: “Không có…”

May mà trong phòng tối om, không thấy rõ vẻ mặt ngượng ngùng của hắn.

Đỗ Hành từ từ nhìn vào vai cậu, chỗ bị cọ xát đã hơi trầy da, có những vết bầm tím, đậm nhạt khác nhau.

Hắn cau mày: “Mai đừng lên núi nữa.”

“Ngươi bảo ta kêu người trong thôn lên giúp mà. Không sao đâu. Mai đưa ngươi đi khám chân chỗ Thôi đại phu đã, rồi hắng tính chuyện lên núi.”

“Ừ.”

Hai người chìm vào im lặng.

Đỗ Hành lấy lại bình tĩnh, xoa thuốc xong liền nhẹ nhàng quạt cho cậu, rồi kéo áo cậu lên: “Mai đừng làm việc nặng, để vết thương nghỉ ngơi, đừng để dính nước.”

Thấy xót Tần Tiểu Mãn vất vả, giọng hắn cũng dịu dàng hơn.

Tần Tiểu Mãn cảm thấy lâng lâng, cơn giận vừa nãy tan biến, cũng không thấy đau nữa.

Nghe Đỗ Hành an ủi, lại được hắn chăm sóc mấy hôm nay, Tần Tiểu Mãn muốn ở bên hắn lâu hơn, chẳng muốn rời khỏi căn phòng này.

Đậy nắp lọ thuốc xong, Tần Tiểu Mãn định cọ xát vào người Đỗ Hành thêm chút nữa, nhưng xoa xoa một lúc, thấy Đỗ Hành cứ đứng yên nhìn mình mà chẳng nói gì, cậu hơi hụt hẫng, bèn ôm lọ thuốc ra ngoài.

“Đi ngủ sớm đi.”

Tần Tiểu Mãn không đáp, Đỗ Hành nghĩ chắc là cậu mệt, lại đau vai nên không muốn nói chuyện.

Gió thổi bên ngoài, tuy không mưa nhưng vùng quê lại yên tĩnh khác thường. Đỗ Hành cởi giày lên giường, bình nước nóng đã được đặt sắn trong chăn từ trước, cả người ấm áp, dễ đi vào giấc ngủ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại một lúc, cơn buồn ngủ dần kéo đến, bỗng nhiên trên giường vang lên tiếng “soạt”, một cái đầu lông xù xuất hiện.

Đỗ Hành mở to mắt, nhìn ca nhi đang nhào vào người mình dưới ánh đèn leo lét: “Tiểu Mãn, ngươi làm gì vậy!?”

Loading...