Lần này, Đỗ Hành một mình lên huyện, không đưa Tần Tiểu Mãn cùng đi. Nếu chỉ là bữa cơm thường ngày của Tần Tri Diêm thì Tần Tiểu Mãn lẽ ra nên đi cùng, nhưng hắn lo đó là tiệc tùng gì khác, đưa cậu đi sẽ không tiện.
Vẫn như lần trước, Đỗ Hành đánh xe bò lên huyện. Có lẽ đã được dặn dò trước, người gác cổng rất niềm nở với hắn.
Hắn lại được dẫn vào sảnh như lần trước: “Lão gia, Đỗ đồng sinh đã tới.” “Đến rồi à, đang đợi ngươi.”
Vừa vào cửa, Đỗ Hành đã thấy trên bàn đặt hai hộp quà, chắc là Tần Tri Diêm vừa kiểm tra xong, người hầu đang gói lại.
Hôm nay, Tần Tri Diêm chải tóc gọn gàng bóng loáng, bên hông trái đeo một miếng ngọc bội. Tuy chỉ gặp Tần Tri Diêm ba lần, nhưng hai lần trước hắn chưa từng thấy ông ăn mặc chỉnh tề như vậy, trông như sắp ra ngoài.
Hắn cung kính gọi: “Đường thúc.”
“Ngươi đi xem xe ngựa chuẩn bị xong chưa, giục Chi Phong một chút.”
Tần Tri Diêm dặn dò người hầu xong mới nói với Đỗ Hành: “Hôm nay không ăn ở nhà, con theo ta đi dự tiệc.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, không biết sẽ gặp ai, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Tần Tri Diêm.
“Vâng.”
Tần Tri Diêm nhìn kỹ Đỗ Hành, khẽ cau mày. Giữa tháng ba tuy xuân về hoa nở, nhưng vẫn còn se lạnh. Hôm nay, Đỗ Hành vẫn mặc bộ đồ vải bông xanh cũ như lúc đến thăm nhà trước Tết. Không phải là trang phục quá dày so với thời tiết khiến người ta cười chê, mà thực ra mặc vậy là vừa ấm.
Chỉ là bộ đồ này có phần giản dị quá. Dù ai gặp Đỗ Hành cũng khen hắn tuấn tú, một thân áo vải thô cũng toát lên vẻ rạng rỡ khác người, nhưng dù sao cũng
là đi dự tiệc.
Xuất thân nông dân, y biết loại vải này ở nông thôn đã được coi là loại tốt nhất, nếu không phải vào thành hay đến nhà người ta, quyết không ai nỡ mặc ở nhà.
Nhưng tiêu chuẩn ở nông thôn mang ra so sánh với tiêu chuẩn ở huyện thành thì quá thấp.
“Vóc dáng của con và Chi Phong cũng không khác nhau lắm, chắc Chi Phong vẫn đang chuẩn bị, con vào phòng nó thay bộ đồ đi.”
Nghe vậy, Đỗ Hành nhìn quần áo của mình, so với bộ trang phục chỉnh tề của Tần Tri Diêm, hắn lập tức hiểu ý, không ngu ngốc hỏi xem có phải quần áo dính bẩn gì không mà phải thay, liền đi theo Tần Tri Diêm.
“Có lẽ con thấy đường thúc thực dụng, hành động này làm tổn thương lòng tự trọng của con, nhưng hôm nay chúng ta đến phủ giáo dụ. Con mặc thế này cũng không có gì không tốt, nhưng ở huyện thành, từ xưa đến nay vẫn là trọng hình thức rồi mới trọng người. Người nhà thì không câu nệ, nhưng người ngoài thì không như vậy.”
Tần Tri Diêm giải thích với Đỗ Hành: “Cũng là vì tiền đồ của con.”
Đỗ Hành đi theo sau Tần Tri Diêm, khựng lại một chút, quả nhiên là đi gặp nhân vật quan trọng.
Hắn biết Tần Tri Diêm làm vậy là chu toàn cho mình, chỉ là hắn đã thi đậu đồng sinh, sau khi trở thành học sinh thì theo lý có thể trực tiếp vào huyện học đọc sách, chẳng lẽ còn có cửa ải nào khác?
Hắn không thông thạo những mối quan hệ chằng chịt ở huyện thành bằng Tần Tri Diêm, chỉ có thể phối hợp, nhưng vẫn cười nói: “Cám ơn đường thúc đã chỉ điểm và lo lắng chu toàn, nhưng lỡ may qua được hôm nay, sau này chẳng phải người ta cũng dễ dàng biết được tình hình thực tế sao?”
Nghe giọng điệu thoải mái của hắn, Tần Tri Diêm biết hắn không để bụng: “Đứa trẻ ngốc, phải bước qua ngưỡng cửa mới có cơ hội để người ta biết được thực lực của con, nếu lần đầu tiên đến mà không giữ thể diện, thì dù tốt hay xấu cũng đều vô ích.”
“Vâng, chất nhi đã được dạy bảo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-117.html.]
Tần Tri Diêm nhanh chóng dẫn Đỗ Hành vào phòng Tần Chi Phong. Vừa hay Tần Chi Phong đã chuẩn bị xong nghe cha mình dặn dò, liếc nhìn Đỗ Hành một
cái, không biểu lộ gì, đi thẳng đến tủ quần áo tìm trang phục phù hợp.
“Hồi trước, cha nhỏ vừa mới may cho ta hai bộ đồ mới, chính là loại vải gấm kia, thời tiết này mặc vừa hợp.”
Ban đầu Tần Chi Phong định tìm một bộ đồ thường ngày cho Đỗ Hành, không định lấy bộ vải gấm kia, không phải vì đồ mới quý giá mà tiếc, mà vì đó là đồ cha nhỏ tự tay may.
Cha lớn đã lên tiếng, hắn cũng không dám nói gì, lấy quần áo đưa cho Đỗ Hành: “Dáng người huynh hơi to hơn ta một chút, nhưng bộ đồ này là cha nhỏ may năm ngoái, vốn dĩ đã may rộng, chắc huynh mặc vừa.”
Cướp đồ của người khác, Đỗ Hành hơi ngại, nhưng đây là ý của Tần Tri Diêm, hắn cũng chỉ đành khách sáo nhận lấy: “Cám ơn.”
Tần Chi Phong rất giống Tần Tri Diêm hồi trẻ, tuy không bằng Đỗ Hành nhưng cũng được coi là tuấn tú, chỉ là ít nói, trông có vẻ hơi trầm, khí chất cũng vì thế mà giảm đi nhiều.
Thực ra lúc nhỏ tính hắn rất hoạt bát, nhưng có một người ông ngoại miệng lưỡi chua ngoa lại hay so bì, mỗi lần đến thăm hay sang chơi đều đem hắn ra so sánh với các anh em họ, dù có chỗ nào hơn người thì cũng bị ông ngoại chê bai không ra gì.
Ông ngoại đối với cha hắn cũng vậy, trẻ con tâm tính vốn yếu đuối, lâu dần tính cách trở nên trầm mặc.
Người lớn nói hắn mười câu không phải, hắn cũng không cãi lại. Hắn lặng lẽ ngồi đợi Đỗ Hành cùng cha mình.
“Con tìm cho Đỗ Hành một cái trâm cài tóc cho tử tế.”
Tần Tri Diêm không định ăn mặc cho Đỗ Hành quá lộng lẫy, đeo thêm mặt dây chuyền vàng bạc châu báu thì lại quá phô trương, nhưng mặc gấm mà đeo đai thô thì cũng không được.
Tần Chi Phong vâng lời tìm một cây trâm bạch ngọc, vừa lấy ra thì Đỗ Hành đã thay đồ xong bước ra, hai người trong phòng đều sững sờ.
Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, một thân gấm vóc khoác lên người, Đỗ Hành càng thêm nổi bật, tuấn tú, nói là công tử con nhà quyền quý cũng không ai nghi ngờ.
Tần Tri Diêm bỗng nhớ tới trước đây khi tra lý lịch của Đỗ Hành, đúng là xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, quả nhiên vẫn còn cốt cách.
Y mỉm cười đưa trâm cho Đỗ Hành: “Vừa vặn.”
Đỗ Hành cảm tạ rồi cài trâm lên tóc, ba người mới cùng nhau ra cửa chính, lên xe ngựa.
Xe ngựa ba người hơi chật, nhưng cũng không đến nỗi chen chúc, Đỗ Hành đến đây lâu vậy, đây là lần đầu tiên được ngồi xe ngựa.
So với xe bò thì ngồi thoải mái hơn nhiều, bề ngoài lại thể hiện được thân phận, mà tốc độ cũng nhanh hơn.
Hôm nay đến phủ Giáo Dụ là nhà của một tiểu quan trong huyện, chủ nhân cùng làm việc ở huyện nha với Tần Tri Diêm, nhưng khác với Tần Tri Diêm, nhà người ta là quan thật sự, tuy chỉ là bát phẩm, gần như hạng bét, nhưng so với chủ lại như Tần Tri Diêm, được huyện nha thuê mướn, đã là khác nhau một trời một vực.
Cũng không trách Tần Tri Diêm hôm nay cẩn thận như vậy.
Giáo Dụ này quản lý văn hóa giáo dục của huyện, huyện học tất nhiên là do y quản, khi Học Chính chưa được điều đến huyện, thì chủ yếu nghe lệnh tri huyện, nếu Học Chính được điều đến huyện thì sẽ phụ tá Học Chính làm việc.
Đỗ Hành đoán Tần Tri Diêm nhân dịp phủ Giáo Dụ mở tiệc, đưa hắn đến gặp mặt mọi người, cũng để mọi người gặp hắn, tiện cho việc vào huyện học, cũng để thuận lợi hơn khi ở huyện học.