XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 98: Bồi dưỡng tự tin
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:05:47
Lượt xem: 84
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn Lục Thu Hạo vài lần, nếu nói không có lời dặn của Lục Dữ, Lục Thu Hạo đã tự ý qua đây giúp đỡ, Thịnh Ngọc Châu vạn phần không tin.
Xem ra, hiện giờ quan hệ giữa cô và tiên sinh Ôc Đồng đã thân thiết hơn nhiều rồi, nên anh mới để em trai mình qua đây giúp đỡ.
“A Hạo giỏi quá.”
Khi nhìn thấy Lục Thu Hạo chăm chỉ cần mẫn, Thịnh Ngọc Châu cười cực kỳ xán lạn, mặt kinh ngạc cảm thán, đồng thời còn có chút hổ thẹn. Thế mà cô còn không so được với một đứa trẻ… A, quên mất, tuy rằng tâm trí Lục Thu Hạo chỉ sáu bảy tuổi, nhưng mà thân thể đã là thiếu niên mười bốn, mười lăm rồi.
Còn cao hơn cô đó!
Cậu nhóc được khen cũng cười không khép được miệng, làm việc với chị gái này thích thật, không chỉ không bị ghét bỏ, cũng không phải nghe người khác nói mình là kẻ ngốc, còn được khen ngợi khích lệ.
“Ừ.” A Hạo rất tuyệt! Lục Thu Hạo nghiêm túc gật đầu, tán thành lời Thịnh Ngọc Châu nói.
Nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Thịnh Ngọc Châu bật cười, có điều để cậu nhóc làm việc một mình thì không hay lắm, cô cũng phải chăm chỉ làm việc thôi.
“A Hạo, bình thường ở nhà em hay làm gì?” Hiếm khi có người làm việc cùng, ngày thường không ai để nói chuyện, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu mở miệng tán nhảm.
Lục Thu Hạo không biết Thịnh Ngọc Châu chỉ muốn g.i.ế.c thời gian, nghe thấy cô hỏi chuyện, cậu vô cùng nghiêm túc, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Thì làm việc, ăn cơm, tắm rửa, ngủ…”
Cuộc sống của cậu chỉ bình đạm như vậy không có gì khác lạ, nhưng với Lục Thu Hạo mà nói, có thể về nhà nghỉ ngơi là hạnh phúc nhất rồi.
Cố Diệp Phi
“Vậy khi không phải đi làm thì sao?” Thịnh Ngọc Châu nghĩ một lát, lại hỏi. Ừm, có vẻ cuộc sống của mình cũng không khác gì Lục Thu Hạo, chỉ có thêm chuyện đọc sách.
“Khi không phải đi làm, thì ở nhà, hoặc là đi cắt cỏ, nhặt củi…” Lục Thu Hạo lại suy nghĩ lần trước khi được nghỉ mình ở nhà làm gì, rồi nghiêm túc trả lời.
“Lần trước khi được nghỉ, sao không thấy em lên thị trấn chơi thế?” Thịnh Ngọc Châu tò mò hỏi, nhìn có vẻ Lục Dữ rất yêu thương em trai mà.
“Không đi, anh trai nói bên ngoài rất nguy hiểm.” Lục Thu Hạo lắc đầu, chưa từng nghi ngờ lời anh trai nói, trong lòng cậu cũng cảm thấy bên ngoài rất nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-98-boi-duong-tu-tin.html.]
Đừng nói là bên ngoài, ngay cả trong thôn, đám trẻ con kia đều bắt nạt cậu.
“Là vì A Hạo nhà chúng ta quá đáng yêu, người khác không đáng yêu bằng A Hạo, nên mới ghen ghét đó.” Thịnh Ngọc Châu trầm mặc một lát, đổi sang cách nói khác an ủi bạn nhỏ đáng yêu Lục Thu Hạo từng bị bắt nạt tổn thương đầu óc này.
Lời này vừa nói ra, Lục Thu Hạo đã sửng sốt. Từ trước đến này, chưa có ai nói cậu như vậy, có lẽ khi nhỏ cha mẹ và ông bà nội từng nói, nhưng đã quá xa xăm rồi, cậu không còn nhớ rõ…
“Thật, thật vậy sao?” Lục Thu Hạo được khen, hai tai đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, giọng nói thẹn thùng.
“Đương nhiên rồi, lần đầu tiên trông thấy A Hạo chị đã biết, em là một cậu bé ngoan, vừa có năng lực còn siêu cấp chăm chỉ.” Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra Lục Thu Hạo hơi thiếu tự tin, lại khen cậu ấy.
Được Thịnh Ngọc Châu khen, tốc độ làm việc của Lục Thu Hạo lại nhanh hơn vài phần, ý chí chiến đấu sục sôi, sau đó… Vốn dĩ hai người đi song song cùng nhau há đậu, bây giờ Lục Thu Hạo đã sắp qua tới bờ bên kia rồi…
Còn nói chuyện… Cái rắm!
Mặt trời dần lên cao, càng ngày càng nóng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua Lục Thu Hạo đang chăm chỉ làm việc, hơi ngượng ngùng dùng ngón trỏ gãi gãi mặt, nếu là trước kia, cô đã đi thẳng tới bóng cây, căn bản không cần giải thích với Lục Thu Hạo lời nào.
Nhưng mà bây giờ không được, quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn rồi, Thịnh Ngọc Châu suy xét một chút trước khi hành động, cô mở miệng: “A Hạo, trời nóng quá, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi?”
Nghe thấy câu này của Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo có chút khó hiểu, nghỉ giữa giờ sao? Anh trai chưa từng nói với cậu chuyện này!
Từ trước đến nay, anh trai đều nói với cậu hôm nay làm việc ở đâu, buổi sáng làm bao nhiêu, sau khi làm xong có thể trực tiếp về nhà, cho nên mỗi lần Lục Thu Hạo đều đẩy nhanh tốc độ, sau khi làm xong lập tức về nhà.
“Không cần.” Lục Thu Hạo biết, thời gian trôi qua, trời sẽ càng nóng, đến lúc đó mới không chịu nổi, thà hiện tại cố gắng làm xong sớm một chút còn hơn, xong sớm có thể về sớm.
Nhưng mà, Lục Thu Hạo không mạnh mẽ yêu cầu Thịnh Ngọc Châu phải làm việc cùng mình, cậu biết năng lực làm việc của con gái thành phố không cao, đặc biệt là Thịnh Ngọc Châu.
Lần đầu tiên tiếp xúc, cậu còn nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu khóc bên bờ ruộng.
Lúc ấy cậu không dám đến gần, sợ Thịnh Ngọc Châu càng khóc to hơn, đành phải chăm chỉ làm việc giúp cô.
Lục Thu Hạo trầm mặc ba giây đồng hồ, quay đầu, nghiêm túc nhìn Thịnh Ngọc Châu, nói thêm một câu: “Chị đừng khóc, em sẽ làm việc giúp chị.”