XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 97: Cầu xin tôi đi
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:05:19
Lượt xem: 97
Trước khi ngủ, Giang Quả Nhi đi tới trước mặt Thịnh Ngọc Châu. Cũng không biết có phải vì da mặt cô ta quá dày hay không, mà hiện tại lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì giữa hai người, giả bộ thân thiết mở miệng: “Ngọc Châu, cô có thể cho tôi mượn quyển sách hôm nay cô đọc không?”
Nghe Giang Quả Nhi thản nhiên mở miệng như vậy, đúng là mặt dày vô sỉ có khác, Thịnh Ngọc Châu từ chối thẳng thừng: “Cho cô mượn sao? Tôi còn phải đọc mà!”
Biểu cảm và ngữ điệu rõ ràng đang nói: Cô là cái thá gì chứ? Vì sao tôi phải cho cô mượn? Tôi còn chưa đọc xong đâu.
Hình như Giang Quả Nhi đã hiểu được ý tứ của Thịnh Ngọc Châu, cô ta hơi xấu hổ mím môi: “Vậy… Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, cô còn quyển sách nào khác không?”
“Cô muốn mượn à? Nhưng mà tôi chỉ có hai quyển…” Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn đối phương, ánh mắt hàm chứa ý cười, không biết nghĩ đến điều gì, mà sắc mặt trở nên vui vẻ, môi vẽ ra độ cong xinh đẹp, kiều diễm.
“Vậy có thể cho tôi mượn không?” Giang Quả Nhi nở nụ cười còn dịu dàng, thân thiện hơn trước kia, hơi hối hận vì ngày xưa thái độ của mình đối với Thịnh Ngọc Châu không được tốt, khiến bây giờ rơi vào tình trạng xấu hổ.
“Lý Yến, Giang Quả Nhi muốn hỏi mượn quyển sách trong tay cô đấy.” Thịnh Ngọc Châu biết quan hệ giữ Lý Yến và Giang Quả Nhi rất kém, thậm chí có thể nói là kẻ thù, lập tức gọi Lý Yến.
Lý Yến?
Giang Quả Nhi vừa nghe thấy cái tên này đã cảm thấy chói tai rồi, sau đó, âm thanh càng chói tai hơn truyền đến: “Ồ, đây không phải thanh niên trí thức Giang à? Sao hả? Ra ngoài hẹn hò với thanh niên trí thức Lê về, vẫn còn tâm trạng học tập?”
Giọng nói âm dương quái khí nhằm thẳng vào Giang Quả Nhi, chậc, xem ra thân thiết với Thịnh Ngọc Châu là quyết định đúng đắn, nhìn đi, bây giờ đến Giang Quả Nhi cũng phải cầu xin cô ta rồi!
Nhớ tới chuyện Giang Quả Nhi từng làm với mình, trong lòng Lý Yến cực kỳ oán hận.
Giang Quả Nhi không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Lý Yến, để Lý Yến tùy tiện mỉa mai.
“Cho cô mượn sao? Cũng được thôi, cô cầu xin tôi, tôi sẽ suy xét.” Lý Yến diễu võ dương oai, muốn Giang Quả Nhi cúi đầu trước mình.
Giang Quả Nhi mím chặt môi không nói lời nào, cầu xin cô ta? Không bao giờ!
Khi vứt bỏ Lý Yến, Giang Quả Nhi còn tưởng rằng Lý Yến sẽ bị mọi người phỉ nhổ, ai ngờ chẳng những Lý Yến không để trong lòng, còn chuyển sang thân thiết với một người khác cũng bị cô lập chính là Thịnh Ngọc Châu.
Bây giờ còn muốn mình cầu xin cô ta?
Đừng có mơ!
Có điều, nếu Thịnh Ngọc Châu có thể tìm được sách giáo khoa, không đại biểu mình không tìm thấy.
Nghĩ đến thời gian thi đại học kiếp trước, hình như còn lâu mới đến, cô ta còn rất nhiều thời gian chuẩn bị… Hừ, cùng lắm, lần nghỉ tháng sau, cô ta sẽ lên thị trấn tìm, chắc chắn có thể tìm được!
Giang Quả Nhi tức giận xoay người về giường, trong lòng có chút nghi ngờ vì sao đột nhiên Thịnh Ngọc Châu lại nhớ tới chuyện học hành? Mấy tháng trước đều không thấy Thịnh Ngọc Châu động tới sách vở… Chẳng lẽ Thịnh Ngọc Châu cũng giống mình, cũng trọng sinh sao?
Nghĩ tới khả năng này, Giang Quả Nhi lại nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy kiếp trước, không được, không thể để Thịnh Ngọc Châu cướp mất Lê Thừa Du!
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-97-cau-xin-toi-di.html.]
Khó trách hiện tại Lê Thừa Du càng ngày càng không hứng thú với mình, hóa ra đã hối hận rồi… Thì ra là thế!
Trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ, khi nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt đã trở nên âm độc.
Cho dù kiếp trước cô và Lê Thừa Du là một đôi thì đã sao? Đó là kiếp trước rồi, còn kiếp này, hai người không có duyên phận đó!
Lê Thừa Du, anh là của em! Tương lai, cũng chỉ có thể ở bên em!
Giang Quả nhi rũ mắt xuống, nằm lên giường, tự hỏi nên làm thế nào để có thể kết hôn với Lê Thừa Du. Cô ta biết, vừa rồi nhìn như Lê Thừa Du đã đồng ý, thật ra là đang có lệ…
Cô ta không muốn quay lại cuộc sống kiếp trước, cuộc đời cô ta không nên làm bạn với nồi niêu bát đĩa, mà nên ngồi siêu xe, ở biệt thự, mỗi ngày chỉ cần mua mua mua, ăn chơi làm đẹp…
Cô ta sẽ khổ tận cam lai!
……
Ngày hôm sau.
Lúc Thịnh Ngọc Châu đi làm, Lý Yến vẫn ở bên líu ríu như cũ. Thịnh Ngọc Châu cũng không so đo, thi thoảng còn mở miệng đáp lại, bầu không khí không tệ lắm.
Cũng không biết có phải vì hôm qua cô không cho Giang Quả Nhi mượn sách hay không, mà hôm nay Giang Quả Nhi vẫn luôn lén lút nhìn mình.
Thịnh Ngọc Châu chỉ cảm thấy phiền phức. Vì sao nữ chính cứ nhìn mình chằm chằm như vậy? Không thấy thím Anh đang dùng vẻ mặt âm u nhìn cô ta sao?
Khi ra tới ruộng, lại là hái đậu, Thịnh Ngọc Châu đã quen rồi.
“Chị.” Giọng nói trong trẻo truyền đến, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu theo bản năng, lập tức trông thấy một cậu thiếu niên thanh tú đang đứng ngay sau mình.
“A Hạo?” Thịnh Ngọc Châu có chút kinh ngạc, sao cậu nhóc đáng yêu Lục Thu Hạo lại chạy tới chỗ cô thế này?
“Sao em lại tới đây? Anh trai em tìm chị à?”
Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Dữ còn lạnh lùng bảo cô cách xa em trai anh một chút.
“Em… Em tới giúp đỡ…” Tuy rằng không biết vì sao anh trai lại bảo mình qua đây giúp đỡ, nhưng anh trai cậu đã nói, hôm nay chỉ cần cậu làm xong chuyện này là có thể nghỉ ngơi.
Cho nên, sao Lục Thu Hạo có thể không tới?
Cậu cũng muốn nghỉ ngơi sớm!
Hì hì!