XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 94: Đừng trách cô ta tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:03:26
Lượt xem: 99
Càng tiếp xúc với Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu càng phát hiện ra cậu nhóc này vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
“Không cần, A Hạo ăn phần của mình đi, chị không ăn của em.” Thịnh Ngọc Châu lắc đầu từ chối, cậu nhóc đáng yêu như vậy, sao cô có thể cướp thịt của cậu?
Huống chi, đâu phải cậu nhóc đáng thương này thường xuyên được ăn thịt.
Thấy Thịnh Ngọc Châu từ chối, Lục Thu Hạo còn tưởng rằng đối phương không tin mình: “Thật đó, em có thể chia cho chị một nửa, em… Thật ra trước khi tới, em đã ăn no rồi.”
Khi nói ra lời này, Lục Thu Hạo lại vỗ vỗ bụng nhỏ, tỏ vẻ mình nói thật đó.
Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua bụng nhỏ của Lục Thu Hạo, bật cười: “Đợi lần sau chúng ta cố gắng bắt ba con gà nhé, mỗi người một con, bây giờ chúng ta và anh Lục Dữ chia nhau, có được không?”
Cậu nhóc mang tâm trí trẻ con, cần dỗ dành một chút.
Có lẽ vì trước đây chưa từng được ai dỗ dành như vậy, Lục Thu Hạo được Thịnh Ngọc Châu dịu dàng dỗ ngọt, khuôn mặt đỏ bừng lên, hơi xấu hổ, lại sợ mình không đáp lại, sẽ khiến Thịnh Ngọc Châu hiểu lầm, sẽ không vui.
Sau khi ngượng ngùng xoắn xuýt, cậu ậm ừ một tiếng, chỉ là lúc này, nụ cười trên khuôn mặt đã xán lạn, cao hứng hơn trước đó rất nhiều.
Lục Dữ ngồi đối diện vẫn luôn yên lặng, nhìn hai người Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo, nghe hai người nói chuyện, hơi thở lạnh lùng dần bay biến, độ cong trên khóe miệng cũng cao lên.
Anh lúc này, cực kỳ ôn hòa, cự kỳ dịu dàng, dưới ánh lửa lay động, khuôn mặt đã không còn vẻ lạnh lùng như trước, càng tuấn mỹ hơn, nhất thời khiến Thịnh Ngọc Châu nhìn thất thần.
Có thể nhìn ra được, chắc chắn cha mẹ Lục Dữ cũng rất đẹp, ngay cả cậu nhóc đáng yêu bên cạnh cũng rất đẹp.
Có điều rất nhanh, Thịnh Ngọc Châu đã lấy lại lý trí, lại chuyển tất cả sự chú ý lên trên con gà nướng kia.
Trước đó cả ba đều đã ăn tối, bữa này coi như bữa khuya. Tuy rằng trước đó Thịnh Ngọc Châu chưa ăn no, nhưng rõ ràng cô cũng không có hứng thú ăn uống lắm, một con gà vài cân là đủ rồi.
“Anh trai, thơm quá!” Lục Thu Hạo vui vẻ gặm đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, trên mặt còn duy trì nụ cười ngây ngô xán lạn.
Thịnh Ngọc Châu ở bên cạnh cũng gật đầu không ngừng, thịt khô thật sự không có linh hồn, gà tươi thêm chút ớt cay, thêm chút muối, mới là mỹ vị, mỹ vị tuyệt đỉnh!
Nghĩ tới bản thân đã sa đọa đến mức ăn thịt gà nướng thôi cũng hạnh phúc chảy nước mắt, Thịnh Ngọc Châu lại gặm thêm hai miếng, xoa dịu tâm linh bé bỏng của mình.
Nhất thời, bầu không khí giữa ba người lại thêm vài phần ấm áp, trở nên vô cùng hài hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-94-dung-trach-co-ta-tan-nhan.html.]
……
Trong khi Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ và Lục Thu Hạo ra bờ sông nướng gà, thì người trong thôn và thanh niên trí thức đều không ngừng càn quét trên núi, nhưng mà cuối cùng vẫn không tìm được thứ gọi là kho báu những người kia nói.
Thấy trời sắp tối, cũng không còn cách nào khác cả đám đành phải quay về tay không.
Vốn dĩ Giang Quả Nhi còn định nhân lúc trời tối làm chuyện quan trọng với Lê Thừa Du, nhưng hiện tại tình hình như vậy, cũng không có tâm trạng nào.
Mệt mỏi quá rồi!
Cố Diệp Phi
Bây giờ cô ta chỉ muốn về nằm nghỉ, không muốn làm gì khác.
Giang Quả Nhi không có cách nào, đành phải chờ qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp, sao đời trước cô ta không nghe ai nhắc tới chuyện này nhỉ? Đúng là…
Còn thím Anh, thím ấy vẫn thường xuyên đi theo sau Giang Quả Nhi, dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào cô ta, hận không thể lập tức đẩy Giang Quả Nhi xuống chân núi, để cô ta chôn cùng con trai mình.
Giang Quả Nhi không muốn tiếp tục lên núi, nhưng biết mình không thể thắng nổi thím Anh đã quen làm việc nhà nông, đành phải đi theo thanh niên trí thức, không phải đi theo Lê Thừa Du, thì đi theo nam thanh niên trí thức khác.
Nam thanh niên trí thức khác thấy Giang Quả Nhi đi theo mình, trong lòng không vui lắm. Lỡ như bọn họ tìm được kho báu kia, Giang Quả Nhi đi bên cạnh tính thế nào? Chẳng lẽ phải chia cho cô ta một phần sao?
Nhưng mà thấy Giang Quả Nhi đáng thương quay đầu lại nhìn về phía thím Anh, trong lòng nam thanh niên trí thức kia lại động lòng trắc ẩn, cuối cùng vẫn không đuổi Giang Quả Nhi đi.
Bên này, Lê Thừa Du cũng không vui. Tuy rằng anh ta đang muốn nối lại quan hệ với Thịnh Ngọc Châu, nhưng bây giờ bên ngoài Giang Quả Nhi vẫn là đối tượng của anh ta, Giang Quả Nhi quấn lấy người khác như vậy là thế nào?
Còn đi gần nam thanh niên trí thức kia như vậy, khác nào cắm sừng anh ta?
Trong lòng Lê Thừa Du vô cùng bực bội, vấn đề không phải là thích hay không, mà anh ta cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị khiêu khích.
Lúc này Giang Quả Nhi vẫn chưa biết, Lê Thừa Du càng ngày càng chán ghét cô ta, chỉ mong có thể mau mau xuống núi.
Đáng chết, sao thím Anh cứ luôn nhằm vào mình như vậy? Nếu ngày nào đó không cẩn thận, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao?
Nghĩ vậy, một tia âm độc sinh ra trong lòng Giang Quả Nhi, nếu thím Anh cứ khăng khăng đối địch với cô ta, ưừng trách cô ta tàn nhẫn.
Cô ta nhớ rõ, sau chuyện Thịnh Ngọc Châu ngã xuống sông lần trước, rất lâu rồi không có ai qua bên đó…