XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 92 : Mời ăn món ngon
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:02:40
Lượt xem: 90
Lục Dữ cúi đầu, đi theo bên người Thịnh Ngọc Châu, đúng là lúc này bờ sông không có người nào, tất cả đều đã lên núi tìm thứ gọi là kho báu, đáng giá năm mươi tệ tiền thưởng kia rồi.
“Bọn họ đều lên núi, sao anh không đi?” Thịnh Ngọc Châu lại dò hỏi vấn đề trước đó mình đã hỏi mà Lục Dữ không trả lời, theo như cô biết, chắc hẳn Lục Dữ… Rất thiếu tiền nhỉ?
Khụ khụ, cô không có ý gì khác, chỉ tò mò mà thôi!
“Không đi.” Lục Dữ ngồi bên cạnh Thịnh Ngọc Châu, vì không có người ngoài, nên anh ngồi cách cô không xa lắm.
Đương nhiên, cũng không phải rất gần, không phải da chạm da…
“Lục Dữ, sao anh lại không đi thế?” Thịnh Ngọc Châu cất giọng ngọt ngào gọi tên anh, nghe vào tai Lục Dữ, giống như đang làm nũng, khiến lòng người tê dại.
Thấy cô thật sự không có ý gì khác, chỉ đơn giản là tò mò, Lục Dữ ngước mắt lên đáp lại bâng quơ: “Vậy sao em không đi?”
Hả?
Lục Dữ này sao lại quá đáng thế, rõ ràng là cô hỏi trước, vậy mà dám dùng câu hỏi của cô vặn lại chính cô.
Đương nhiên là vì lười rồi! Cũng không đáng, náo nhiệt này không dễ chen vào, huống chi… Thịnh Ngọc Châu dịch sang bên cạnh hai bước, đến gần Lục Dữ, ghé sát tai anh thì thầm, hỏi: “Anh không đi, có phải vì anh cảm thấy mình sẽ không tìm thấy hay không?”
Hình như cho rằng mình đã đoán đúng, cô cười đắc ý, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông, mắt híp lại đầy kiêu ngạo, nghiêng mặt nhìn qua còn có thể trông thấy khuôn mặt diễm lệ kia rất ngọt, rất đẹp.
Nghe thấy lời này, Lục Dữ chỉ liếc mắt nhìn qua, không trả lời.
Thịnh Ngọc Châu cho rằng anh cam chịu, cười càng vui vẻ hơn. Sau đó còn túm lấy cánh tay anh, có chút lo lắng, dặn dò: “Vậy anh phải cẩn thận chút nhé, đừng để người ta phát hiện…”
Người đàn ông được quan tâm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
…
Thịnh Ngọc Châu giặt quần áo của mình, Lục Dữ ngồi bên cạnh nhìn cô, khi nhìn thấy một hai món đồ bên trong, hai tai anh hơi đỏ lên, không được tự nhiên dời mắt về phía khác.
Thịnh Ngọc Châu lại không cảm thấy thẹn thùng chút nào, ở hiện đại, cửa hàng nội y đầy đường cái, nhất thời cô cũng không để ý đến vì mình giặt quần áo đã khiến người nào đó mặt đỏ tai hồng.
“Anh qua đây, còn Lục Thu Hạo thì sao?” Đột nhiên nhớ tới vấn đề này, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, nghi hoặc hỏi.
Phát hiện ánh mắt Lục Dữ nhìn về phía khác, cô còn tưởng rằng có thứ gì bên đó, nhưng nhìn theo ánh mắt anh lại không phát hiện thứ gì.
“Hả? Ở nhà.” Tuy rằng ánh mắt nhìn về phía khác, nhưng lỗ tai vẫn chăm chú lắng nghe Thịnh Ngọc Châu nói chuyện, thấy cô hỏi, anh lập tức đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-92-moi-an-mon-ngon.html.]
“Sao anh lại để cậu ấy ở nhà một mình như vậy? Lỡ cậu ấy sợ hãi thì phải làm sao?” Thịnh Ngọc Châu hơi lo lắng, dù sao tâm trí của Lục Thu Hạo vẫn chỉ là một cậu nhóc sáu bảy tuổi, để cậu ấy ở nhà một mình không tốt lắm nhỉ?
“Em ở khu tập thể một mình, có sợ không?” Lục Dữ trầm mặc một giây, mới hỏi lại.
Cố Diệp Phi
“Không sợ!” Thịnh Ngọc Châu vừa dứt lời, lại cảm thấy câu trả lời này của mình chưa đủ chính xác: “Tối bọn họ sẽ về, sẽ không qua đêm trong núi.”
“Em trai anh ở nhà một mình có sợ không?” Trả lời xong, cô nhìn về phía Lục Dữ, hỏi. Bạn nhỏ Lục Thu Hạo rất đáng yêu, vừa có năng lực, vừa nghe lời, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện… Cô rất thích cậu bé.
Ai nha, nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra hình như bản thân còn không bằng một cậu bé, tay đang giặt quần áo đột nhiên dừng lại.
Được rồi, cô không so với bạn nhỏ ấy nữa, thiên phú của cô nằm ở phương diện khác.
“Lục Dữ, mai anh có thể mang cho tôi một quyển sách khác không? Tôi muốn đọc sách toán.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Thịnh Ngọc Châu truyền đến, cô vừa hỏi vừa vắt khô quần áo.
“Được.”
…
Sau khi đưa Thịnh Ngọc Châu về khu tập thể, dặn cô khóa kín cửa xong, nhìn sắc trời đã gần tối, bên ngoài còn chút ánh sáng nhưng trong khu tập thể đã tối đen như mực, ánh mắt u ám của Lục Dữ lóe lên, một lúc sau mới xoay người rời đi.
Thịnh Ngọc Châu không khăng khăng giữ Lục Dữ lại, dù sao trong nhà anh vẫn còn một cậu em nhỏ tuổi, ở nhà một mình chắc chắn sẽ sợ hãi.
Cô là người lớn, sẽ không tranh giành với bạn nhỏ.
Phơi quần áo xong, cô quay lại phòng ký túc xá của mình trong khu tập thể, đốt đèn dầu lên, lại tiếp tục đọc trích lời chủ tịch.
Chăm chỉ như cô, không thi đỗ đại học thì đúng là quá ấm ức.
Thời gian dần trôi qua, khi Thịnh Ngọc Châu cảm thấy mình sắp đọc thuộc lòng được quyển trích lời chủ tịch rồi, nên học môn mới thôi, thì nghe thấy có người bên ngoài gọi mình.
Hả? Sao cô cảm thấy giọng nói ấy giống giọng Lục Dữ thế nhỉ? Không phải Lục Dữ vừa về nhà rồi à? Không phải có người giả mạo anh ấy chứ?
Thịnh Ngọc Châu suy nghĩ miên man, đồng thời chân đã bước đến cửa.
Sau đó, cửa mở ra, lập tức trông thấy Lục Dữ và Lục Thu Hạo bên cạnh, một cao một thấp, một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa chờ cô, trong khoảnh khắc cửa mở ra, hai người bốn con mắt đều nhìn thẳng vào Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người… Có chuyện gì vậy?”
Lục Thu Hạo cười toét miệng, vui vẻ hồn nhiên nói: “Anh trai em bảo, mời chị ăn món ngon…”