Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 88: Biết điên cuồng rồi sao?

Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:00:27
Lượt xem: 108

 Thấy Giang Quả Nhi khóc lóc chạy ra ngoài, thím Anh căm hận xúc động muốn đuổi theo, g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Quả Nhi chôn cùng với con trai bà ấy.

Nhưng có lẽ vì biểu cảm và ánh mắt của bà ấy quá rõ ràng, thôn dân xung quanh thật sự sợ bà ấy làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó trong thôn, đều vội vàng ngăn cản.

“Thím Anh! Chuyện hậu sự của anh Kiến Quốc còn đó, chẳng lẽ thím mặc kệ sao?” Điên cuồng như vậy, nếu như… Nếu như thật sự g.i.ế.c người… Chẳng lẽ bà ấy muốn đi cùng Triệu Kiến Quốc sao?

Có điều nhìn tình hình hiện tại của thím Anh, cũng không khác nhiều lắm…

Thịnh Ngọc Châu nhìn thím Anh điên cuồng, mấy bà thím trong thôn đều không kéo nổi, phải gọi thêm đám thanh niên giúp đỡ…

Không biết lần này ngăn được, lần sau sẽ thế nào?

Nhưng mà dù sao Giang Quả Nhi cũng là nữ chính, đương nhiên có thể gặp dữ hóa lành rồi, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Còn Triệu Kiến Quốc kia, sao lại c.h.ế.t ở chân núi nhỉ?

Không phải là…

Nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó trên thị trấn, ánh mắt Thịnh Ngọc Châu đảo quanh một vòng, cuối cùng đặt trên người Lục Dữ đứng xa tít phía sau, khẽ thở phào, Lục Dữ không sao là tốt rồi.

Lúc này Lục Dữ không đặt ánh mắt trên người Thịnh Ngọc Châu, mà lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang phát cuồng kia, đáy mắt hiện vẻ u ám.

Bây giờ cũng biết điên cuồng sao?

Năm đó khi đám người bọn họ xông vào nhà anh, đẩy ông bà nội anh ngã vỡ đầu, mẹ anh đang mang thai cũng bị kéo đi, m.á.u chảy đầy đất, anh vẫn nhớ như in những hình ảnh đó.

Đến bây giờ, mọi chuyện vẫn còn phảng phất như mới hôm qua. Trẻ con trong thôn cũng vì quan hệ giữa người lớn, khinh nhục anh và A Hạo đủ kiểu, nếu bọn họ không bắt nạt A Hạo, sao A Hạo có thể ngã vỡ đầu, biến thành tâm trí trẻ con sáu tuổi?

Lúc ấy anh cũng phát cuồng, lại bị người trong thôn đánh chỉ còn nửa cái mạng, nếu không phải do anh cứng cỏi, đủ tàn nhẫn, sao có thể bò dậy, bảo vệ em thơ?

Đáng tiếc, trưởng thôn không để tâm đến lời anh nói…

Thịnh Ngọc Châu cũng đã phát hiện ra hình như tâm trạng của Lục Dữ không tốt lắm, nhưng cô không hiểu nổi vì sao. Vì sao nhỉ? Vì chuyện xảy ra khiến anh ấy nghĩ mà sợ sao? Nhưng nhìn bề ngoài tiên sinh Ốc Đồng không giống người như vậy…

Hay là vì nhà anh ở nơi tương đối hẻo lánh, sợ Lục Thu Hạo ở nhà sẽ xảy ra chuyện?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-88-biet-dien-cuong-roi-sao.html.]

Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu cũng hơi lo lắng. Dù sao cô cũng từng tiếp xúc với Lục Thu Hạo vài lần, cậu ấy còn đáng yêu như vậy.

Không lâu sau Lục Dữ xoay người rời đi, không có bất kỳ cảm xúc nào, ở lại nơi này còn không bằng đi làm việc.

Cố Diệp Phi

Những người khác, cũng không ở lại lâu, đặc biệt là thanh niên trí thức, đều bị trưởng thôn đuổi về làm việc.

Sau đó công an mới tới, còn dò hỏi kiểm tra khắp nơi. Nhưng lúc ấy căn bản chưa ai thức dậy, chỉ có một bộ thi thể, nhìn bề ngoài hình như bị chém, cũng không biết bị c.h.é.m bằng loại d.a.o gì. Niên đại này còn chưa có camera giám sát, muốn điều tra cũng không điều tra được gì. Đành bắt đầu từ tình hình trên núi dạo gần đây.

Tra tới tra lui vẫn không điều tra ra manh mối, công an chỉ có thể nói với trưởng thôn, bảo ông ấy quan sát nhiều thêm, chú ý một chút, cũng dặn dò người trong thôn phải cẩn thận hơn.

Lúc này trưởng thôn vẫn chưa nhớ tới lời Lục Dữ nói với mình trước đó, dù sao khi ấy trưởng thôn cũng đang bận, không để trong lòng.

Thấy Lục Dữ đi khỏi, Thịnh Ngọc Châu xoay người nhìn lướt qua thanh niên trí thức khác, lát nữa mọi người đều phải ra đồng, cũng không nhất thiết phải dính bên nhau. Cô quyết định, lập tức đuổi theo.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lục Dữ quay đầu nhìn lại. Vốn dĩ khuôn mặt còn ấp ủ cảm xúc u ám, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, dáng vẻ lạnh lùng lập tức trở nên phai nhạt.

“Lục Dữ, anh không sao chứ?” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu chất chứa quan tâm, đôi mắt đen lúng liếng nhìn anh không chớp mắt.

“Ừ.” Lục Dữ ậm ừ một tiếng, từ bề ngoài, không hề nhìn ra anh có bất kỳ ý nghĩ không yên phận nào với Thịnh Ngọc Châu.

“Vậy là tốt rồi, anh… Nhà anh cách thôn tương đối xa, cẩn… Cẩn thận chút.” Thịnh Ngọc Châu mở miệng nhắc nhở, đừng để xảy ra chuyện rồi lại không ai hay biết.

“Ừ.” Cảm nhận được quan tâm đến từ Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ liếc mắt nhìn cô một cái, hưởng thụ lời này.

Thấy tâm trạng của Lục Dữ hôm nay đúng là không giống mọi ngày, không biết anh đã xảy ra chuyện gì, Thịnh Ngọc Châu muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy hơi khó xử.

Như nghe được tiếng lòng cô, Lục Dữ mở miệng trước, lại phát hiện ra giọng mình hơi khàn khàn, anh nói chậm lại: “Tôi không sao, em mau quay về đi.”

“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn Lục Dữ, không biết nghĩ tới điều gì, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi, cũng không khăng khăng ở lại hỏi ra vài câu không nên hỏi.

Nhìn Thịnh Ngọc Châu đi khuất, Lục Dữ mới xoay người về nhà, anh phải về đưa A Hạo tới nơi đông người, không thể để em trai ở nơi không ai nhìn thấy. Vốn dĩ anh tưởng rằng hai người kia đã đi rồi, nào ngờ bọn họ vẫn tiếp tục tới, còn g.i.ế.c người vô tội.

Những người khác bị thương còn tốt, nhưng nếu A Hạo và Thịnh Ngọc Châu bị thương, vậy thì không được, không phải đ.â.m thẳng vào trái tim anh sao?

Có điều, nếu bây giờ anh nói ra sự thật, không biết người trong thôn sẽ phản ứng thế nào đâu.

Lục Dữ nheo mắt, sau đó rũ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh trong đầu lại muôn vàn suy nghĩ.

Loading...