XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 83 : Sách cấm
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:57:08
Lượt xem: 102
“Ngọc Châu, cô bình tĩnh như vậy, vì cô biết, lãnh đạo sẽ cho cô chỉ tiêu về thành phố sao?” Nhớ tới gia thế của Thịnh Ngọc Châu, Giang Quả Nhi mở miệng: “Có phải người nhà cô giúp cô bắt được chỉ tiêu hay không?”
“Chậc, tôi không nghe thấy chuyện này, có điều trưởng thôn nói, hy vọng mọi người cố gắng làm việc, có phải ý là, chỉ tiều dành cho người chăm chỉ nhất hay không?” Thịnh Ngọc Châu nhìn qua bọn họ, đưa ra một cách nói khác.
Đừng ghen tị với tôi, tôi không xứng, cảm ơn!
Chỉ là, vì chuyện này, trong lòng mỗi người đều ôm ý nghĩ riêng, đặc biệt là khi trưởng thôn còn chưa nói rõ chỉ tiêu thuộc về ai, mỗi người đều cho rằng mình có khả năng, đều cảm thấy người bên cạnh là uy hiếp.
Đặc biệt là con nhà giàu Thịnh Ngọc Châu, mọi người đều cho rằng cô sẽ đi hối lộ trưởng thôn, dù sao cũng do trưởng thôn quyết định, biết đâu ông ấy sẽ đem chỉ tiêu của người khác cho cô.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, có người lén lút mang đồ tới nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn không có nhà, vợ ông ấy chiêu đãi đối phương. Cũng không biết vợ trưởng thôn nói gì mà khi ra về, mặt mày anh ta hớn hở, cười vô cùng vui vẻ, bước chân cũng mạnh mẽ oai phong.
Có thanh niên trí thức biết mình không có khả năng, liền theo dõi kỹ Thịnh Ngọc Châu, kết quả phát hiện ra, Thịnh Ngọc Châu không hề đi tìm trưởng thôn.
……
Hôm qua Lục Dữ khiêng lương thực giúp Thịnh Ngọc Châu, hôm nay đám thanh niên trong thôn đều âm thầm theo dõi vào hai người, bọn họ phát hiện ra, Lục Dữ lén lút đưa cho cô một quyển sách.
Ban đầu, mọi người đều tưởng rằng Lục Dữ đưa cho Thịnh Ngọc Châu sách cấm gì đó, cả đám đều mở miệng khuyên can Thịnh Ngọc Châu, khăng khăng đòi Thịnh Ngọc Châu giao quyển sách ấy ra.
“Ngọc Châu, tôi biết cô hiếu học, nhưng không phải sách nào cũng có thể xem.” Giang Quả Nhi dịu dàng nhìn Thịnh Ngọc Châu, khẽ thở dài một hơi, nói lời thấm thía, khuyên nhủ.
“Đúng đấy, thanh niên trí thức Giang nói đúng. Thanh niên trí thức Thịnh, cô giao quyển sách ra đây đi, còn nữa, thằng địa chủ… Khụ khụ, Lục Dữ kia, sau này cô đừng đi lại gần với anh ta…” Đừng để liên lụy đến bọn họ, như vậy không tốt đâu.
“Đúng thế, đồng chí Thịnh, không phải là cô đã nhận sách cấm gì đó không nên nhận chứ? Mau giao ra đây, đừng liên lụy chúng tôi!” Có người sợ hãi, mặt tái nhợt, trừng mắt với Thịnh Ngọc Châu.
Nếu không phải vì có nhiều người ở chỗ này, vẫn giữ được lý trí, đối phương đã xông lên lục tìm rồi.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu vừa ra đồng làm việc về, tay cầm quyển sách kia còn chưa nóng, đã bị người ta dạy dỗ rồi, cô hơi sửng sốt.
Thấy Thịnh Ngọc Châu sững sờ tại chỗ, giống như sợ hãi, trong lòng Giang Quả Nhi âm thầm mỉa mai, hôm nay cô ta phải kéo Thịnh Ngọc Châu từ đám mây xuống.
Xảy ra chuyện này, cô ta không tin, trưởng thôn còn vui vẻ đưa chỉ tiêu về thành phố cho Thịnh Ngọc Châu.
Không sợ người khác gây chuyện sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-83-sach-cam.html.]
“Đồng chí Thịnh, tôi biết cô chỉ nhất thời bị mê hoặc, không hiểu chuyện mới xem những loại sách không nên xem đó, chúng tôi không trách tội cô, nhưng cô phải giao nó ra đây, đừng giấu giếm.”
Đối với dụ hoặc lớn như “được về thành phố”, sao thanh niên trí thức khác có thể không động lòng?
Thịnh Ngọc Châu có khả năng nhất, tất nhiên phải khiến cô không dễ dàng thực hiện được, quan trọng nhất là, kéo được một người xuống, không phải phần thắng của mình sẽ lớn hơn một chút sao?
Ôm ý tưởng này, tất cả mọi người đều nhằm vào Thịnh Ngọc Châu, đều nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay cô, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn ăn tươi nuốt sống quyển sách đó.
Đương nhiên, cũng có người đi gọi trưởng thôn tới rồi, dù sao chuyện như vậy, không để trưởng thôn biết, sao được?
“Trưởng thôn, ngài tới rồi?” Đúng lúc ấy, bóng dáng trưởng thôn đã tới trước cửa, vì người báo tin nói vô cùng nghiêm trọng, ông ấy không muốn tới cũng không được.
Vừa đến nơi, ông ấy đã trông thấy Thịnh Ngọc Châu đứng ngây ngốc dữa đám người, tay còn cầm một quyển sách. Trưởng thôn rất bất mãn, giữa trưa rồi còn không chịu để yên, chẳng lẽ không biết trời rất nóng sao?
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, tôi nghe thanh niên trí thức nói, cô mang sách cấm về khu tập thể, đúng không?” Trưởng thôn không nói nhiều, trực tiếp hỏi Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu phơi nắng bên ngoài mệt ngây người, vừa về đã bị chỉ trích, chưa kịp phản ứng lại, nghe thấy câu này của trưởng thôn, lại càng mờ mịt hơn.
Vốn dĩ cô cũng không định giấu giếm, ai ngờ, cô đang chuẩn bị lấy sách ra cho bọn họ xem, thì trưởng thôn đã tới.
“Trưởng thôn?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc, cả trưởng thôn cũng mời tới?
Thịnh Ngọc Châu lập tức hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía thanh niên trí thức khác.
“Trưởng thôn, cháu không mang sách cấm về, bọn họ vu oan cháu.” Thịnh Ngọc Châu tức giận lôi quyển sách ra, quyển sách vẫn cuộn tròn, căn bản không ai có thể nhìn thấy bìa sách.
Cô giấu càng kỹ, thanh niên trí thức càng tưởng rằng đó là sách cấm không thể để người khác biết.
“Sao có thể, rõ ràng là……” La Linh mở miệng, trong lòng thầm tính toán, sau khi kéo Thịnh Ngọc Châu xuống, người tiếp theo nên là ai nhỉ?
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu, quyển sách đã mở ra trước mặt trưởng thôn.
Ngay lập tức, sắc mặt mọi người đều trở nên vi diệu.
Trưởng thôn bị lão thị, thấy quyển sách đỏ đỏ kia, ông ấy nhăn mày nhận tới. Nhưng vừa nhìn rõ, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc.
“Đây chính là sách cấm mà các cô các cậu nói?” Trưởng thôn tức giận xoay người, mắng đám thanh niên trí thức xung quanh: “Đây là trích lời chủ tịch! Các cô các cậu mù à?”