XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 78: Chỉ tiêu về thành phố
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:53:46
Lượt xem: 115
Những ngày sau đó, Lý Yến luôn nỗ lực bôi đen Lê Thừa Du, giống như trước kia bôi đen Thịnh Ngọc Châu vậy. Đương nhiên là Giang Quả Nhi sẽ đứng ra bảo vệ bạn trai mình rồi. Hai bên đấu qua đấu lại như võ sĩ, người trong khu tập thể đều vui vẻ xem kịch vui, không ai tỏ ý kiến, còn trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ai biết được.
Chỉ là, càng ngày mọi người càng để ý đến đồ đạc của mình hơn, đều tương đối cẩn thận.
Nếu không nhìn kỹ, rất có thể không phát hiện ra được điểm này.
Cố Diệp Phi
Nhưng rất nhanh, một chuyện khác đã thay thế chuyện này, trở thành đề tài mới trên bàn ăn.
Trước đó sau khi vất vả thu hoạch lương thực, trưởng thôn và bí thư chi bộ đã nộp lương thực lên trên rồi, so với thôn khác, thôn Minh Hà bọn họ không tính nổi trội, cũng không báo tăng sản lượng, có vẻ bình thường.
“Lão Triệu này! Ông nhìn thôn ông xem, lại nhìn thôn người ta xem! Các ông phải cố gắng hơn nữa chứ!” Lãnh đạo cấp trên không mấy vừa lòng, cố ý nhắc nhở, còn nói trước mặt các trưởng thôn khác.
Mặt Lão Triệu đầy buồn rầu: “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà sản lượng chỉ có vậy, ông trời không thưởng cơm ăn. Năm nay lượng nước quá ít… À phải rồi, năm nay sản lượng của thôn Đại Hà nhiều như vậy, chắc chắn đã chặn dòng chảy của chúng tôi…”
Lão Triệu vừa tố khổ vừa nhằm vào trưởng thôn thôn Đại Hà, hơn nữa còn nói thẳng trước mặt huyện trưởng.
Huyện trưởng:……
Trưởng thôn thôn Đại Hà:… Cút cút cút, mau cút đi, đừng ở đây chướng mắt!
Lão Triệu ngoan ngoãn ngồi xuống, ông không thèm mấy lời khen hão đó, nhớ năm nạn đói, những thôn khác đều c.h.ế.t không ít người, may mà thôn bọn họ có chút lương thực tích cóp ít ỏi, cộng thêm rau dại gì đó trên núi, mới gian nan sống sót được.
Bây giờ, không ai muốn trải qua ngày tháng cơ cực ấy nữa, cho nên, ai thích nói gì thì nói, ông ấy vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình.
…
Sau khi thôn trưởng quay về, lương thực còn dư lại, tất nhiên là phân phát cho mọi người dựa theo công điểm rồi.
“Keng keng keng.”
Tiếng kẻng vang lên lanh lảnh, gọi mọi người tới mảnh đất trống phơi hạt kê trong thôn mở họp.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu tham gia họp thôn, cô vô cùng tò mò ngồi cùng thanh niên trí thức khác ở vị trí cuối cùng. Đúng vậy, là cuối cùng, thanh niên trí thức bọn họ không có tiếng nói gì trong thôn.
Hai người Lục Dữ và Lục Thu Hạo cũng ngồi sau cùng, có thể nhìn ra được địa vị của bọn họ trong thôn cũng bình thường.
A, không thể nói là bình thường, phải nói là tầng thấp nhất mới đúng.
Nghe nói, còn có đám “Lỗ mũi trâu” ở chuồng bò, đều là phần tử xấu xuống nông thôn cải tạo, cũng không có địa vị gì trong thôn, ngay cả tư cách tham gia họp thôn cũng không có.
Hình như Thịnh Ngọc Châu từng gặp bọn họ một hai lần, có điều lúc ấy không để ý lắm.
Đương nhiên, bây giờ cô cũng không còn tâm trạng nào chú ý tới người khác. Khi nhìn thấy Lục Dữ, mắt cô sáng lên mấy độ, đáng tiếc, hai người không ngồi gần nhau.
Lục Dữ ngồi sau, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu ngồi ngay phía trước. Đúng lúc, khi anh ngẩng đầu lên, cô cũng xoay người lại. Nhìn cô gái nở nụ cười lộng lẫy, đôi mắt linh động nhìn mình, hai tai Lục Dữ đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-78-chi-tieu-ve-thanh-pho.html.]
Thanh niên trí thức ngồi trước Lục Dữ lại cho rằng Thịnh Ngọc Châu cười với mình, có chút bất ngờ, có chút vui sướng, cũng có chút khó hiểu. Sao đột nhiên đồng chí Thịnh Ngọc Châu lại cười với mình nhỉ?
Không phải coi trọng mình chứ?
Hay là có ý với mình?
Mặt anh ta cũng lập tức đỏ lên, lấy hết can đảm, nở nụ cười đáp lại, muốn mượn cơ hội này giao lưu với đồng chí Thịnh Ngọc Châu một phen, kết quả anh ta vừa ngẩng đầu cười một cái, Thịnh Ngọc Châu đã xoay người lại.
Sao… Sao thế? Chẳng lẽ mình cười quá khó coi sao?
Anh ta hơi mất lòng tin, chọc chọc nam thanh niên trí thức khác ngồi bên cạnh: “Chẳng lẽ, tôi cười quá khó coi sao?”
Nam thanh niên trí thức bên cạnh ngập ngừng một lát, mới nói: “Cậu lấy đâu ra tự tin hỏi vấn đề này thế?”
Bên trên, trưởng thôn đang khẳng khái khai thật, ông ấy không phải người trầm mặc ít lời, làm chuyện tốt cho thôn, cũng sẽ không giấu giếm.
“Những thôn khác đều nộp lên trên rất nhiều lương thực, còn thôn chúng ta, tôi chỉ biết, thôn dân thôn chúng ta cần bao nhiêu lương thực cho một năm, nếu cũng nộp lên trên nhiều như thôn khác, vậy thì lương thực của chúng ta sẽ không đủ ăn đến nắm sau.”
Nghe thấy lời này, thôn dân bên dưới đều cảm động rớt nước mắt, bọn họ có một vị trưởng thôn tốt.
Sau khi nói xong chuyện này, trưởng thôn chuyển ánh mắt sang phía thanh niên trí thức ngồi sau cùng, ông ấy còn một việc khác muốn nói.
“Hôm nay, cấp trên còn cho thanh niên trí thức thôn chúng ta một chỉ tiêu về thành phố.” Khi trưởng thôn nói ra câu này, mặt ông ấy cười rất tươi, còn mang chút kiêu ngạo.
Đương nhiên, ông ấy sẽ không nói, chỉ tiêu thôn khác là hai người, thậm chí thôn Đại Hà còn có ba chỉ tiêu.
Chỉ là, lời này của trưởng thôn vẫn giống như một bát nước sôi hắt xuống, lập tức khiến toàn trường sôi trào.
Thôn dân vô cùng kinh ngạc, thanh niên trí thức đã xuống nông thôn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy ai trở về thành phố. Có thanh niên trí thức đã gả cho người trong thôn bọn họ, hoặc là cưới người trong thôn… Nếu có thể quay về…
Thanh niên trí thức đều không nhịn được đứng bật dậy, mừng như điên nhìn trưởng thôn, vậy… Vậy chỉ tiêu đó thuộc về ai?
Nhất thời, bầu không khí vốn đang hòa bình, lập tức trở nên không mấy thân thiện. Thanh niên trí thức bắt đầu nhìn nhau, đều nghi ngờ đối phương có phải là đối thủ của mình hay không.
Trở về thành! Có ai là không muốn?
Bọn họ đều muốn sắp điên rồi, sống trong thôn không dễ chịu chút nào, hoàn toàn khác mấy lời cổ vũ động viên trong sách báo, không hề yên ả “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn”, chỉ có công việc nặng nhọc mỗi ngày.
Cả đám nhìn chằm chằm vào trưởng thôn, ánh mắt nóng bỏng kia, như muốn đốt cháy đối phương vậy.
Mà Lục Dữ, khi nghe thấy trưởng thôn nói ra câu đó, hai mắt đang rũ xuống lập tức nâng lên nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, trong mắt hiện ra vẻ hoảng loạn vô thố, tay đã vô thức nắm chặt.
Về… Về thành phố?
Tác giả có lời muốn nói: Lục Dữ: Chỉ có bò lên trên, mình mới có thể xứng đôi với đóa hoa phú quý nhân gian kia! Mới có thể nuông chiều cô ấy… Cái gì? Về thành phố? Vậy chẳng phải sau này không còn cơ hội gặp lại sao?