Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 68

Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:50:59
Lượt xem: 94

 Lục Dữ bị chạm vào, túm chặt lấy tay Thịnh Ngọc Châu theo bản năng. Sau khi nắm chặt, kéo ra khỏi tai mình, mới nới lỏng.

Chớ có sờ anh……

Anh dùng hành động nói Thịnh Ngọc Châu sự thật này, nhưng cặp mắt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu vẫn cứ nhìn anh chăm chú, không nói gì.

Lục Dữ bị nhìn càng mất tự nhiên, môi mím chặt, ở nơi Thịnh Ngọc Châu không trông thấy tay đã nắm chặt, ánh mắt cũng vô thức nhìn sang bên cạnh.

Anh, anh…

Cố Diệp Phi

“Lục Dữ, anh xấu hổ à?” Thịnh Ngọc Châu cười tủm tỉm nghiêng người qua trêu chọc, như thẳng nữ không hiểu sắc mặt người khác.

Không biết có phải vì bị nói trúng tâm sự, hay không hy vọng Thịnh Ngọc Châu tiếp xúc quá gần với mình, sợ không cẩn thận khiến cô bị thương hay không, Lục Dữ lập tức đứng dậy.

“Em lên thị trấn với ai? Bạn em có biết em qua bên này không?” Sắc đỏ trên mặt Lục Dữ đã biến mất, chuyển thành nghiêm túc mở miệng dò hỏi. Không nhìn ra chút nào dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng vài giây trước.

Thịnh Ngọc Châu từng thấy người khác biến sắc mặt vì tức giận, phẫn nộ, nhưng chưa bao giờ thấy ai dễ dàng thu liễm vẻ thẹn thùng của bản thân như vậy, giống như có thể khống chế “Vỉ pha màu” của mình. Cô không nhịn được kinh ngạc cảm thán: “Anh lợi hại thật đấy.”

Lục Dữ không biết Thịnh Ngọc Châu nói tới phương diện nào, nhưng có thể nghe ra được khoảnh khắc này cô ấy thật sự vô cùng chân thành khen ngợi mình.

Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng đàn ông nói chuyện truyền đến từ cách đó không xa, giọng nói có vẻ tục tằng, càng ngày càng đến gần, hình như đang đi về phía bên này.

“Lão Hắc, mày nói xem trước khi đại ca bị bắt, đã giấu tiền tài ở đâu rồi? Tao nghe nói là thôn Minh Hà…”

Lục Dữ lại lần nữa kéo Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm xuống, cảnh giác nhìn về phía người kia, mà cuộc đối thoại của bọn họ, cũng khiến lòng bàn tay Lục Dữ trở nên lạnh lẽo.

Đại ca bị bắt?

Tiền tài?

Thôn Minh Hà?

Còn không phải thôn bọn họ sao?

Nhìn cô gái bên cạnh mình, Lục Dữ không dám có hành động nào khác, cũng sợ bị người ta phát hiện ra. Anh không sao cả, nhưng mà không thể để Thịnh Ngọc Châu gặp phải bất kỳ thương tổn nào.

“Nói cái gì thế! Cẩn thận tai vách mạch rừng!” Người đàn ông khác tên Lão Hắc lườm đồng bạn của mình một cái, bây giờ vẫn đang ngoài đường đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-68.html.]

“Sợ cái gì? Nơi này đâu có ai!” Bên này, tuy rằng Lão Trương nói vậy, nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Thịnh Ngọc Châu cũng mở to mắt nhìn, không dám có bất kỳ hành động nào, hai người kia hung thần ác sát như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc. Hơn nữa cô và tiên sinh Ốc Đồng đều không phải người có năng lực đánh nhau, chỉ có thể nín thở, chờ bọn họ đi qua.

Nhưng mà, bọn họ đang nói gì thế nhỉ?

Thôn Minh Hà?

Thời gian chậm rãi trôi qua, trái tim đập nhanh hơn vì căng thẳng, một lúc lâu sau, cảm nhận được bên ngoài đã không còn ai, Thịnh Ngọc Châu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình.

“Đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài.” Nhìn thấy lo lắng và sợ hãi trong ánh mắt Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ hạ thấp giọng trấn an.

Thịnh Ngọc Châu nhìn tiên sinh Ốc Đồng trầm ổn trấn định nhà mình, ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt tin tưởng, khiến trái tim Lục Dữ như muốn tan chảy.

“Đừng sợ.” Lục Dữ trấn an một tiếng, sau đó dẫn Thịnh Ngọc Châu trở lại đường lớn rộng thênh thang, dọc đường đi, Thịnh Ngọc Châu vẫn lo lắng, sợ có người đột nhiên lao tới.

Kết quả, lại rất thuận lợi.

“Sau này, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, không an toàn.” Sau khi dẫn cô đến đường cái, Lục Dữ nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nhắc nhở, bên trong còn mang theo ý răn dạy.

Thịnh Ngọc Châu không biết, đối với người khác mà nói, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh nổi của cô có sức hấp dẫn đến mức nào đâu.

Bị giáo dục nghiêm khắc, Thịnh Ngọc Châu chỉ cảm thấy Lục Dữ này quá hung dữ, cô đã mạo hiểm tính mạng tới cứu vớt anh, anh còn dữ với cô như vậy…

Ánh mắt ấm ức nhẹ nhàng bay tới, nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, cố định ở đó không chịu đi.

Thịnh Ngọc Châu không có tâm cơ, muốn nói điều gì đều viết rõ trên mặt. Sao Lục Dữ có thể không hiểu, anh trầm mặc một lát, lại tiếp tục mở miệng: “Sau này cẩn thận chút, chú ý an toàn, mấy con hẻm nhỏ đó có rất nhiều tội phạm, cẩn thận bị người bắt cóc lúc nào cũng không hay.”

Lục Dữ mềm lòng, lại không biểu hiện ra ngoài, sắc mặt vẫn lạnh lùng vững vàng như cũ, dứt khoát phải cho Thịnh Ngọc Châu biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hình như nhìn ra được Lục Dữ giận thật, Thịnh Ngọc Châu cũng chu miệng không vui, hừ một tiếng làm kiêu, quyết định sau này sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.

“Với cả, trong khoảng thời gian này, đừng lên núi, cũng đừng tới nơi hẻo lánh. Lúc ở trong thôn, làm xong việc thì về khu tập thể thanh niên trí thức luôn, biết chưa?” Thấy Thịnh Ngọc Châu không nói lời nào, Lục Dữ lại nhớ tới chuyện vừa rồi.

Thịnh Ngọc Châu chỉ cảm thấy Lục Dữ đúng là đầu heo, đương nhiên là cô biết rồi, hung dữ với cô như vậy còn không biết xin lỗi… Hừ!

Cô xoay người, mang theo cảm xúc tức giận, đi về phía Cung Tiêu Xã, bỏ lại Lục Dữ một mình, đứng yên tại chỗ.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đã đến cửa Cung Tiêu Xã, thấy cô đã hội hợp với nữ thanh niên trí thức khác, Lục Dữ mới thu mắt lại.

Loading...