XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 60
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:46:22
Lượt xem: 103
Thím Trần ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, cảm thấy hôm nay mình mất công chạy một chuyến rồi, chắc chắn tiền mai mối cũng không thu được.
Bên kia thím Anh và Triệu Kiến Quốc còn đang ở nhà duỗi dài cổ chờ bà ấy về, khi nhìn thấy bà ấy, trên mặt đều hiện lên ý cười vui vẻ, đang định nói gì đó. Nhưng có thể là nhìn ra được nét mặt khác thường của thím Trần, trong lòng thím Anh thầm cảm thấy không ổn. Bà ấy còn chưa kịp nói gì, Triệu Kiến Quốc đã gấp không chờ nổi mở miệng hỏi thăm: “Thím Trần, sao rồi? Thanh niên trí thức Giang đồng ý chứ?”
Biểu cảm trên mặt thím Trần cứng đờ, trợn mắt khinh bỉ Triệu Kiến Quốc: “Người ta à, nói có bạn trai rồi, sao có thể nhìn trúng cậu!”
Sau một câu âm dương quái khí, bà ấy mới ý thức được mẹ của thằng nhóc Triệu Kiến Quốc này cũng đang bên cạnh, vội vàng bổ cứu: “Thím Anh, nói thật, thanh niên trí thức Giang kia quá đáng giận. Có bạn trai rồi, sao còn nhờ Kiến Quốc nhà chúng ta làm việc giúp? Làm vậy Không phải làm bậy sao?”
Vừa nghe thấy câu “Có bạn trai rồi, sao có thể nhìn trúng cậu” của thím Trần, sắc mặt thím Anh lập tức đen lại.
Sau đó thím Trần lại thêm mắm dặm muối vài câu, khiến sắc mặt thím Anh càng khó coi hơn.
“Không… Không thể nào! Trước đó cháu chưa từng nghe nói… Thanh niên trí thức Giang có bạn trai từ kkhi nào vậy? Trong thành phố sao?” Triệu Kiến Quốc không tin, thanh niên trí thức Giang hiền lành dịu dàng còn ngây thơ như vậy, sao có thể đã có bạn trai?
Nếu là sự thật, vậy… Vậy chẳng phải anh ta không còn hy vọng sao?
“Sao có thể! Nếu là trong thành, đã không đợi thanh niên trí thức Giang từ lâu rồi, còn không phải là thanh niên trí thức Lê trong khu tập thể bên đó…” Thím Trần không có thói quen giữ bí mật giúp người khác. Ngược lại, còn vô cùng bát quái, xả vài câu với thím Anh: “Nghe nói, còn thường xuyên trộm đi ra ngooài chui rừng cây nhỏ đó!”
Đối với người nhà quê mà nói, trộm ra ngoài hẹn hò, còn không phải lén lút chui rừng cây nhỏ làm chuyện đồi bại sao?
“Cái gì?”
Vừa nghe thấy lời này, thím Anh lập tức trợn trừng mắt, sau đó đột nhiên kéo lấy con trai mình: “Kiến Quốc, mày nghe thấy chưa? Loại người này không thể gả vào nhà chúng ta! Đã mất trong sạch rồi!”
“Không! Con không tin! Thanh niên trí thức Lê, sao anh ta có thể so được với con?” Triệu Kiến Quốc không vui, khăng khăng đòi đi tìm thanh niên trí thức Giang hỏi cho ra lẽ.
Thấy con trai mình bị mê hoặc, trong lòng thím Anh âm thầm chửi tục. Loại hồ ly tinh thối không biết xấu hổ kia, vẻ ngoài xấu hơn Thịnh Ngọc Châu, còn có nhiều thủ đoạn như vậy, dám quyến rũ con trai bà…
“Con trai, cô ta lừa gạt con thôi. Ngày thường dùng lời ngon tiếng ngọt với con, vì muốn con làm việc giúp cô ta! Thanh niên trí thức Lê như gà què kia, bản thân kiếm công điểm còn không đủ nuôi thân!”
Trước đó thím Anh đã không vừa lòng thanh niên trí thức lắm, bây giờ xảy ra chuyện này, càng không hài lòng, chỉ muốn nói xấu thanh niên trí thức Giang, để tẩy não con trai mình, khiến con trai mình quên cô ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-60.html.]
Nhưng Triệu Kiến Quốc lại không thích mấy cô gái mẹ mình giới thiệu, có năng lực thì sao? Bề ngoài to lớn thô kệch, không xinh đẹp chút nào, sao có thể so được với con gái thành phố?
“Mẹ! Chúng con cũng từng có ‘da thịt chi thân’!” Triệu Kiến Quốc ứng dụng câu ‘Da thịt chi thân’ mình học được từ chỗ thanh niên trí thức, nói với thím Anh.
Cố Diệp Phi
“Cái gì?” Thím Anh trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía con trai mình.
Thím Trần bên cạnh cũng không nhịn được nhìn về phía Triệu Kiến Quốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, giống như đang nói, được lắm nhóc con, sao thím không biết thằng nhóc mày lại là người như vậy?
“Trước đó con… Con còn bế thanh niên trí thức Giang đến phòng khám của Lão u khám chân đó!” Triệu Kiến Quốc không để ý được nhiều, chỉ muốn mẹ mình giúp đỡ, chỉ muốn cưới được thanh niên trí thức Giang.
Thím Trần nghe được tin sốt dẻo như vậy, sao có thể nhịn được, nếu không phải sau đó còn phải đi cùng thím Anh tới khu tập thể thanh niên trí thức, bà ấy đã đi buôn chuyện khắp nơi rồi!
……
Lúc này ở khu tập thể thanh niên trí thức.
Thím Anh tức giận xông tới, cảm thấy đứa con gái Giang Quả Nhi này đúng là hạ tiện, không biết xấu hổ, đã quyến rũ con trai bà ấy!
Nếu không đắn đo tốt, tương lai tất nhiên sẽ bò lên đầu bà ấy ị phân kéo nước tiểu.
A, đương nhiên, hiện tại thím Anh cũng không định để Giang Quả Nhi gả vào nhà mình. Chưa kết hôn đã chui rừng cây nhỏ với người khác, kết hôn rồi, chẳng phải sẽ cắm sừng cho con trai bà ấy sao?
Nghe thấy bên ngoài có người lửa giận thấu trời gọi mình, giọng nói này, rõ ràng là phụ nữ. Ánh mắt của thanh niên trí thức khác đều đặt trên người Giang Quả Nhi, ý là, họa cô gây ra, tự mà giải quyết!
Bị người khác dùng ánh mắt kiểu này nhìn mình, Giang Quả Nhi mím chặt môi, cô ta hiểu ý bọn họ, nhưng cô ta biết người bên ngoài không dễ chọc.
Ánh mắt Giang Quả Nhi đảo quanh một vòng, cuối cùng đặt trên người Lê Thừa Du.
Lê Thừa Du đứng yên tại chỗ, nếu không phải Giang Quả Nhi đi lại quá gần với Triệu Kiến Quốc, còn không nghe anh ta khuyên bảo, sao sẽ gặp phải chuyện như vậy?
Khi thấy Lê Thừa Du không có hành động gì, có chút thất vọng lướt qua đầu Giang Quả Nhi, cuối cùng vẫn phải xoay người, đi ra cửa.