XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 59
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:45:39
Lượt xem: 124
Thím Trần bị phản bác, vẫn không cảm thấy là vấn đề của Triệu Kiến Quốc, nếu không phải đám con gái không biết xấu hổ này lừa gạt, sao có thể sinh ra chuyện kiểu này?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thím Trần không nói thẳng ra, có điều ánh mắt lại ghét bỏ hơn vài phần.
Cố Diệp Phi
“Thanh niên trí thức Giang nói vậy, là từ chối?” Thím Trần hỏi lại một lần cuối cùng, sắc mặt không còn ý cười sang sảng nhiệt tình như trước đó.
Giang Quả Nhi chưa từng nghĩ tới chuyện cắm rễ ở nông thôn, hơn nữa dù Triệu Kiến Quốc tốt thế nào vẫn kém Lê Thừa Du có được không?
“Thím Trần, chuyện này không phải không có cách nào sao? Tôi với đồng chí Triệu Kiến Quốc, đúng là không thích hợp.” Giang Quả Nhi từ chối: “Mất công thím đi một chuyến rồi.”
Giang Quả Nhi vẫn là kẻ lõi đời, hiểu được nhân tình, nhưng trong tay cô ta không có gì có thể đưa thím Trần cầm về, cho nên chỉ có thể dùng lời nói tiễn bà ấy rời đi.
Thím Trần giận thật, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, có mấy câu dỗ dành của Giang Quả Nhi làm bậc thang, cũng thuận thế rời đi.
……
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu.”
Đợi thím Trần đi khỏi, Giang Quả Nhi mới phát tiết lửa giận của mình lên người Thịnh Ngọc Châu.
Lúc này, Giang Quả Nhi đã không đóng kịch nổi nữa, cũng không ghê tởm tiếp tục thân thiết gọi “Ngọc Châu”, mà giận dữ quát lên: “Sao cô lại nói hươu nói vượn?”
“Tôi nói hươu nói vượn gì?” Thịnh Ngọc Châu mang vẻ mặt vô tội nhìn Giang Quả Nhi, nhưng ánh mắt không tốt lắm, âm dương quái khí hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?”
Người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều biết quan hệ và mâu thuẫn giữa ba người bọn họ sâu đến mức nào, không ai muốn xen vào chuyện này.
Chỉ là khi Thịnh Ngọc Châu và Giang Quả Nhi khắc khẩu, ánh mắt bọn họ đều như có như không đặt trên người Lê Thừa Du.
Nói thật, dáng vẻ hiện tại của Lê Thừa Du khiến người ta thật sự coi thường.
Thân là nam tử hán đại trượng phu, lại để hai cô gái nhỏ khắc khẩu vì mình, không đứng ra gánh vác trách nhiệm, thậm chí còn trốn tránh.
Bị ánh mắt khác thường nhìn qua, sắc mặt Lê Thừa Du hơi đen lại. Tất cả đều là lỗi của Thịnh Ngọc Châu!
Lê Thừa Du tức giận chỉ trích: “Thịnh Ngọc Châu, cô thật sự quá đáng mà, sao cô có thể tùy tiện nói chuyện trong khu tập thể chúng ta cho người trong thôn như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-59.html.]
Làm thế không phải phản bội tập thể thanh niên trí thức bọn họ sao?
Lê Thừa Du chỉ trích, Thịnh Ngọc Châu hoàn toàn không để trong mắt, môi cô mím lại mang theo chút khinh thường: “Cũng đúng, chuyện này phải trách tôi quá ngay thẳng, không biết giấu giếm. Nhưng là người, đã làm phải thừa nhận, nếu muốn người khác không nói, vậy tự quản tốt bản thân đi.”
Lời này của Thịnh Ngọc Châu, như vạch trần Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du, Trần Xuân Hoa bên cạnh lập tức không vui.
“Thịnh Ngọc Châu, Quả Nhi và thanh niên trí thức Lê làm sao? Có chuyện gì cũng là chuyện riêng của bọn họ, liên quan gì đến cô?” Trần Xuân Hoa vô cùng bất mãn với thái độ “Ta mới là chính thất” của Thịnh Ngọc Châu. Nghe Quả Nhi nói, Lê Thừa Du và Thịnh Ngọc Châu chưa từng ở bên nhau đâu.
Trần Xuân Hoa nói khiến Thịnh Ngọc Châu nhướng mày: “Tôi chưa nói liên quan tới tôi nhé, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở thím Trần thôi, đừng để sau này người mình làm mai, lại làm ra chuyện trộm tình… Khụ khụ, lúc ấy thảm rồi.”
“Thịnh Ngọc Châu, cô dám vũ nhục tôi?” Giang Quả Nhi không chịu nổi ấm ức này, thấy Thịnh Ngọc Châu âm dương quái khí mỉa mai, cô ta cực kỳ phẫn nộ, định xông đến tát cho Thịnh Ngọc Châu một cái.
Đương nhiên Thịnh Ngọc Châu biết khả năng lời này của mình sẽ khiến người nào đó phẫn nộ, ánh mắt cô không chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Quả Nhi, còn nhìn chằm chằm vào đám người Lê Thừa Du, Trần Xuân Hoa.
Khi Giang Quả Nhi chuẩn bị xông tới đánh mình, Thịnh Ngọc Châu vô cùng nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh né tránh.
Giang Quả Nhi đang lao tới căn bản không phanh nổi, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chó ăn cứt.
“Được rồi, cãi nhau tới cãi lui, còn ra thể thống gì.” Một vài thanh niên trí thức bên cạnh muốn yên ổn, lạnh lùng mở miệng cắt ngang, đám thanh niên trí thức mới xuống nông thôn này đúng là không ngừng nghỉ phút nào.
Đặc biệt là với ba người gây chuyện kia, bọn họ càng bất mãn: “Muốn đánh nhau thì ra ngooài đánh! Lúc nào rồi còn đứng đây đánh nhau!”
Bọn họ đều ở nơi khác xuống nông thôn, còn không biết phải cắm rễ bao lâu ở nơi trời xa đất lạ này. Bây giờ còn phát sinh tranh chấp với người trong thôn, cho rằng cánh tay mình cứng, đọ lại được đùi người ta sao?
Đừng liên lụy đến thanh niên trí thức an phận thủ thường bọn họ!
“Giang Quả Nhi, việc này do cô khơi ra, cô tự giải quyết đi, đừng liên lụy đến thanh niên trí thức chúng tôi!” Anh cả trong khu tập thể bất mãn nói với Giagn Quả Nhi.
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, ấn tượng với đóa hoa phú quý nhân gian này cũng chẳng ra sao: “Còn cô nữa, không có việc gì đừng nói lung tung, cũng đừng xen vào chuyện này! Tôi không hy vọng thanh niên trí thức chúng ta phát sinh tranh chấp với người trong thôn, biết chưa?”
Vốn dĩ, thanh niên trí thức bọn họ có mâu thuẫn nội bộ, bên ngoài vẫn đoàn kết. Bây giờ, vì Lê Thừa Du, mọi chuyện lại rối tinh rối mù, ồn ào khiến người ngoài biết hết, không hiểu anh ta nghĩ thế nào nữa!
“Vâng… Vâng!” Bị anh cả Tạ Trung dạy dỗ một phen, Giang Quả Nhi mới lấy lại tinh thần, đầu óc tỉnh táo, ý thức được vừa rồi trong cơn xúc động mình đã làm ra chuyện gì…
Thịnh Ngọc Châu đáng chết, nếu không phải cô ta, hôm nay mình có thể dễ dàng giải quyết chuyện này rồi.
Đúng lúc ấy, một tiếng rống - bén nhọn từ cửa truyền đến: “Giang Quả Nhi! Đồ tiện nhân kia, mày ra đây cho tao!”