XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 57
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:39:55
Lượt xem: 93
Sau đó, ba bốn ngày liên tiếp, Thịnh Ngọc Châu đều không gặp Lục Dữ.
Thịnh Ngọc Châu cũng không để ý, dù sao tiên sinh Ốc Đồng còn phải nuôi em trai, công việc lại vất vả như vậy, chẳng lẽ không cho người ta nghỉ ngơi sao?
Ở khu tập thể thanh niên trí thức lại khác hẳn, ba bốn ngày nay có chút náo nhiệt.
Cậu thanh niên hàm hậu Triệu Kiến Quốc trong thôn rất quan tâm thanh niên trí thức Giang Quả Nhi, vì chân cô ta bị thương, còn không ngại cực khổ ra đồng làm việc giúp đối phương.
Trong lòng Lê Thừa Du tràn đầy ghen tuông, nhưng mà cũng biết mình làm việc không được nhanh nhẹn như đám thanh niên trong thôn, Triệu Kiến Quốc còn cao lớn khỏe mạnh, càng không thể so được.
Vì thế còn cãi nhau với Giang Quả Nhi vài lần, khiến Giang Quả Nhi cũng buồn rầu. Cô ta đã nói thẳng với Triệu Kiến Quốc, không cần anh ta giúp đỡ, nhưng Triệu Kiến Quốc da mặt dày, căn bản không nghe: “Tôi chỉ giúp cô hai ngày này thôi. Thanh niên trí thức Giang, chân cô còn chưa khỏi hẳn, cẩn thận để lại mầm bệnh. Nhưng không làm việc lại không có công điểm, đến lúc phân lương thực biết lấy gì ăn?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi không có ý gì khác, lúc ấy khi làm việc bên đám ruộng gần chỗ cô, tôi đã phát hiện ra cô không thoải mái lắm, đang tiếc chưa kịp ngăn cô lại, khiến cô bị thương, tôi thật sự rất băn khoăn.”
Triệu Kiến Quốc khăng khăng nói mình làm vậy là muốn bồi thường, muốn xin lỗi, để lương tâm dễ chịu hơn chút.
“Không cần. Anh làm vậy, sẽ khiến tôi, bạn trai tôi không thoải mái. Đồng chí Triệu Kiến Quốc, tôi không quan tâm anh có ý gì, nhưng mà, anh dừng lại đi.”
Giang Quả Nhi muốn dùng Triệu Kiến Quốc để kích thích Lê Thừa Du, khiến anh ta có cảm giác nguy cơ, chứ không phải thật sự coi trọng Triệu Kiến Quốc, cũng sẽ không cãi nhau với Lê Thừa Du vì anh ta.
Bây giờ hai người đã giận dỗi, không thể tiếp tục lăn lộn nữa.
Vất vả lắm mới dỗ được Lê Thừa Du, tất nhiên đã đến lúc để Triệu Kiến Quốc cút đi rồi.
Nhưng mà, khả năng Giang Quả Nhi đã quá quen với cảnh chia chia hợp hợp của người trẻ tuổi đời sau, trọng sinh lại luôn duy trì hình tượng dịu dàng của mình, thanh niên trí thức bên cạnh là người đọc sách đều biết giữ thân phận, lòng tự trọng cao, nên không so đo quá nhiều với cô ta, nên luôn xuôi gió xuôi nước.
Nhất thời cô ta đã quên, thời đại này có một số người nghe không hiểu đạo lý…
Triệu Kiến Quốc vui mừng hớn hở gật đầu, thật ra không nói gì khác, sau đó quay đầu rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-57.html.]
Giang Quả Nhi cho rằng Triệu Kiến Quốc đã hiểu ý mình, không dây dưa nữa, trong lòng thỏa mãn miễn bàn.
Nhưng giữa trưa ngày nọ.
Khi thanh niên trí thức đang nấu cơm trưa trong bếp, người khác không phải làm việc thì ra bờ sông hóng mát, hoặc ngồi bên bàn ăn nói chuyện phiếm, thì một bà mối nổi danh trong thôn lắc lư thân mình bước tới, trên mặt vui cười hớn hở: “Ai da, mọi người đều ở nhà à?”
“Thím… Thím Trần?” Nhìn thấy thím Trần, thanh niên trí thức xuống nông thôn lâu ngày đều biết bà ấy định làm gì, đều kinh ngạc sao bà ấy lại tới chỗ này?
Trong thôn bọn họ đa số là họ Triệu, nhưng họ Trần cũng là họ lớn.
Cố Diệp Phi
“À, không phải vì cóc chuyện vui sao.” Thím Trần đảo mắt một vòng, sau khi nhìn thấy người nào đó, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn: “Tôi à, tôi cố ý tới đây để làm mai…”
“Làm mai? Làm mai cho ai?” Thanh niên trí thức đều mờ mịt nhìn thím Trần, ánh mắt đảo một vòng qua thanh niên trí thức khác.
Thịnh Ngọc Châu cũng tò mò nhìn bà ấy, không phải là làm mai cho Giang Quả Nhi chứ?
Thân là nữ chính, đương nhiên phải có vầng sáng của nữ chính rồi. Ví dụ Như Giang Quả Nhi, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!
Thịnh Ngọc Châu cũng biết thanh danh của mình trong thôn, ham ăn biếng làm, còn là hồ ly tinh quyến rũ, cưới về sẽ câu mất trái tim con trai nhà bọn họ, sao có thể có gia đình nhìn trúng cô?
Quả nhiên, thím Trần cười tủm tỉm nhìn về phía Giang Quả Nhi: “Thanh niên trí thức Giang, chuyện vui này là chuyện vui lớn đó, tôi à, là cố ý tới làm mai cho Triệu Kiến Quốc.”
“Đồng chí Giang Quả Nhi? Thím Trần, có phải thím lầm hay không? Giang Quả Nhi chỗ chúng tôi, đã ở bên thanh niên trí thức Lê rồi!” Trần Xuân Hoa thân là bạn tốt, thấy Giang Quả Nhi giật mình nhìn thím Trần, vẻ mặt kháng cự, lập tức lên tiếng mở miệng từ chối giúp cô ta.
“Cái gì?” Thím Trần kinh hô, sau đó nhìn về phía Giang Quả Nhi, mặt đầy kinh ngạc: “Không phải chứ? Từ khi nào? Thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Lê ở bên nhau từ khi nào thế?”
Sao bà ấy không biết?
“Gì cơ? Thím Trần, thím thật sự không biết à? Vậy là thím không kịp cập nhật tình hình rồi, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Lê chỗ chúng cháu thường xuyên ra ngoài hẹn hò, chẳng lẽ thím chưa gặp lần nào sao?” Thịnh Ngọc Châu học theo thím Trần, kinh hô một tiếng.
Nghe nói người niên đại này yêu đương, nếu ở trong phòng, còn phải mở rộng cửa cho người khác xem, chứng minh bọn họ không có làm loạn quan hệ nam nữ…