XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 56
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:37:44
Lượt xem: 109
“Ừ! Anh mua giúp tôi mấy quyển sách trung học có được không? Tới cửa hàng thu mua phế liệu…” Cô chỉ biết sẽ khôi phục thi đại học, nhưng nội dung thì không rõ lắm: “Sách Ngữ Văn, Toán, Lý, Hóa, còn cả trích lời chủ tịch…”
Khả năng môn chính trị sẽ thi cái này nhỉ?
Còn tiếng anh… Cô đoán nơi này là nông thôn khả năng… Phải rồi, chắc là vẫn có nhỉ?
Tiếng Anh và tiếng Nga chính là ngôn ngữ của hai cường quốc lớn nhất thế giới đó.
Cố Diệp Phi
Hai mắt Thịnh Ngọc Châu sáng lên, trộm nhìn Lục Dữ vài lần, qua miệng người trong thôn, chắc là anh chưa từng đi học, chắc là không biết về thứ này nhỉ?
Vậy… Vậy cứ mua về cùng nhau xem.
Còn Lịch sử và địa lý nữa… Ôi, nhiều quá, không biết tiên sinh Ốc Đồng trước mắt có bằng lòng giúp đỡ hay không?
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu hơi nhăn lại, nhìn như vô cùng buồn rầu, Lục Dữ không đoán ra được suy nghĩ của cô: “Có thể, em muốn mua loại nào?”
“Tôi… Tôi muốn mua rất nhiều… Không biết có được không?” Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng, hai tay xấu hổ đan vào nhau, mím môi cười nhẹ, khiến khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên hấp dẫn vô cùng, như một phát bạo kích đánh trúng trái tim Lục Dữ đứng ngay trước mặt.
“Có thể.” Yết hầu Lục Dữ trở nên khô khốc, giọng nói hơi khàn khàn, ánh mắt vô thức chuyển qua nơi khác.
“Thật không? Rất nặng đó!” Thấy Lục Dữ đã đồng ý, Thịnh Ngọc Châu vui vẻ cười rất tươi: “Tôi muốn mua trích lời chủ tịch, Ngữ Văn, Toán Lý Hóa…”
Cô há miệng nói Blah blah một đống lớn, để tránh nói thiếu, còn vươn ngón tay trắng nõn của mình lên đếm.
“Ừ.” Lục Dữ không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cô. Trong lòng anh, Thịnh Ngọc Châu là cô gái yếu ớt được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ. Không ngờ cô còn có một mặt chăm chỉ hiếu học như vậy!
Được nhìn bằng con mắt khác, Thịnh Ngọc Châu không biết lúc này Lục Dữ đang kinh ngạc cảm thán thế nào, cô chỉ biết tiên sinh Ốc Đồng của cô quá giỏi, cô có nguyện vọng gì, chỉ cần nói với anh, hình như đều có thể thực hiện.
“Lục Dữ, anh tốt quá!” Nghĩ như vậy, nụ cười tươi tắn lại treo trên môi Thịnh Ngọc Châu, vì vui mừng nhảy nhót, cô còn không cầm lòng được nắm lấy tay anh, vung vẩy.
Lục Dữ nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, biểu cảm lạnh lùng thường ngày dịu dàng hơn không ít, khóe môi vô thức cong lên: “Còn thứ gì khác muốn tôi mua giúp không?”
Thịnh Ngọc Châu lắc đầu: “Không cần, cũng không muốn mua gì nữa! A, đúng rồi, cho anh cái này!”
Mua sách cần tiền, nhà Lục Dữ nghèo như vậy, chắc chắn không có. Thịnh Ngọc Châu không biết mất khoảng bao nhiêu tiền, còn cố ý mang nhiều một chút, sợ không đủ mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-56.html.]
Nhìn mấy tờ tiền giấy trên bàn tay trắng nõn, Lục Dữ không nhận, ngược lại nhìn sắc trời, lên tiếng: “Trời sắp tối rồi, tôi đưa em về.”
Lục Dữ không dám để Thịnh Ngọc Châu về một mình, đường thôn hẻo lánh như vậy, trời còn tối, lỡ xảy ra chuyện, anh hối hận cũng không kịp.
Thấy anh không nhận, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, đâu thể bắt tiên sinh Ốc Đồng đã đủ thảm vừa ra tiền vừa ra sức nhỉ.
“Lục Dữ, có phải anh không muốn giúp tôi không?”
Lỡ vì mua sách cho cô, anh tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà thì phải làm sao? Còn sống tiếp thế nào…
Ừm, tuy rằng thời buổi này lương thực được phân phối dựa theo công điểm, nhưng mà… Như vậy càng chứng mình, trong tay Lục Dữ căn bản không có tiền!
Giây tiếp theo, cô lại kéo tay Lục Dữ, nhét mấy tờ tiền kia vào trong tay anh.
Lần đầu tiên đứng gần con gái như vậy, còn có tiếp xúc da thịt, Lục Dữ vội rụt tay lại như bị điện giật, bàn tay cũng nắm chặt mấy tờ tiền kia theo bản năng.
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu đã rụt tay lại, nhìn anh nhận tiền rồi mới yên tâm.
“Lục Dữ, cây quạt của anh dùng thích thật đấy.” Vừa đi về, cô vừa giơ quạt lên mở miệng nói với người bên cạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhìn tâm trạng không tồi.
Lục Dữ nắm mấy tờ tiền trong tay sững sờ, cuối cùng, không trả lại cô, mà cất đi: “Ừ.”
“Hôm nay tôi nói với người khác, cây quạt này do tôi dùng một miếng thịt khô đổi lấy, nhưng không nói người đó là anh…” Thịnh Ngọc Châu chần chừ, ngữ điệu mang chút cẩn thận: “Anh sẽ không trách tôi chứ?”
“Không trách, như vậy rất tốt.” Người khác không biết, mình sẽ không liên lụy đến Thịnh Ngọc Châu, quá thân thiết với người như anh, không tốt cho cô.
Nghĩ vậy, con ngươi sâu thẳm lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thịnh Ngọc Châu trước mặt. Dáng người yểu điệu nhẹ nhàng nên bước, phải giống như nữ thần trên mặt trăng, không nên liên lụy quá nhiều với người dơ bẩn sống dưới bùn lầy như anh.
Hai mắt rũ xuống, lạnh lẽo dần dần dâng lên, bao lấy cả trái tim, khiến cả người anh rét lạnh, giữa mùa hè nóng bức, trong lòng lại lạnh hơn cả mùa đông.
“Được rồi, đưa đến nơi này thôi, em về đi.” Tới ngã rẽ phía trước, đã có nhiều người qua lại trên đường, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, anh có thể yên tâm rồi.
Không cảm nhận được cảm xúc không đúng trên người Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu đang ríu rít phía trước đột nhiên im bặt, được rồi, cô cũng không cưỡng ép anh phải đưa mình đến cửa khu tập thể.
Cô giơ tay lên, chào tạm biệt.