XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 55:
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:37:12
Lượt xem: 95
Buổi chiều tan ca, Thịnh Ngọc Châu xách theo quạt cọ của mình, đi tìm Lục Dữ trước.
“Cô Tấm” nhà cô… À, không là tiên sinh Ốc Đồng vạn năng mới đúng. Thịnh Ngọc Châu đã vô thức ỷ lại vào anh rồi.
Có lẽ là vì sau khi xuyên sách, trời xa đất lạ, không nơi nương tựa, đột nhiên có người giúp cô, mà những người khác như Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du đều có thành kiến với mình, cô khó tránh khỏi sinh ra vài phần thân cận và ỷ lại vào Lục Dữ.
Đi một vòng lớn, mới phát hiện ra Lục Dữ đang đi về phía xa xôi nào đó, Thịnh Ngọc Châu cho rằng anh lại muốn lên núi.
Nhớ đến tin tức mình nghe được từ chỗ mấy cô gái trong thôn, hiện giờ Lục Dữ sống một mình, còn phải nuôi thêm một cậu em ngây thơ, có thể là vì mấy năm đó quá ác liệt, đầu óc bị thương, cho nên bây giờ mới non nớt như vậy…
Nghĩ tới đây, hình tượng “Mỹ: Cường: Thảm” càng lập thể hơn trong lòng Thịnh Ngọc Châu.
Lần này Thịnh Ngọc Châu đã trả nông cụ trước rồi, đương nhiên không chỉ mình cô, còn có cô gái nhỏ cách vách, hai người giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó cô mới đi tìm Lục Dữ, không biết có phải vì lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho Lục Dữ hay không, mà lúc đi Thịnh Ngọc Châu còn rất chú ý, cẩn thận không để người khác phát hiện ra.
Cố Diệp Phi
Mấy năm trước chắc chắn Lục Dữ đã nhận hết ấm ức, nghĩ tới đây, Thịnh Ngọc Châu lại áy náy, mình nhờ anh ấy giúp đỡ nhiều như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?
Không phải Lục Dữ không nhận ra có người đi theo mình, chỉ là khoảng cách giữa nhà anh và nhà khác trong thôn đủ xa, bình thường sẽ không ai theo anh về phía bên này, nên cũng không để ý, không phát hiện ra người đi theo mình lại là cô ấy.
Anh dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thịnh Ngọc Châu, không biết vì sao bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, không hiểu sao cô luôn cảm thấy hơi chột dạ.
“Sao em lại theo tới đây?” Khi nói ra lời này, Lục Dữ vô cùng nghiêm túc, mặt xụ xuống, thái độ như muốn tính sổ với cô.
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang chột dạ, ý chí chiến đấu lập tức trở nên sôi sục, con ngươi xinh đẹp quyến rũ đầy ấm ức, mở miệng lên án: “Anh hung dữ như vậy làm gì?”
“Sao em lại chạy tới nơi này? Nơi này hẻo lánh…” Nếu như hôm nay không phải anh, đổi lại là người khác, với vẻ ngoài xinh đẹp của cô… Không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Chỉ là sau khi nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của Thịnh Ngọc Châu, sao anh còn cứng rắn được, miệng cọp gan thỏ dạy dỗ cô, nhưng rõ ràng ngữ điệu đã dịu xuống.
“Tôi… Tôi tới tìm anh.” Anh tự dưng hung dữ như vậy, Thịnh Ngọc Châu còn đang cảm thấy ấm ức, sao có thể vì anh dịu giọng là có thể khôi phục tâm trạng?
Lục Dữ trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng hỏi dò: “Ừ, tìm tôi làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-55.html.]
“Tôi… Tôi muốn hỏi anh, ngày nghỉ tháng sau, anh có muốn lên thị trấn không?” Thịnh Ngọc Châu suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên hỏi đối phương trước, xem đối phương có muốn đi hay không.
“Hả?”
Lục Dữ có thể lăn lộn nhiều năm như vậy, còn khiến người trong thôn sợ hãi, đương nhiên cực kỳ thông minh, vừa nghe đã hiểu được ý của Thịnh Ngọc Châu.
Chỉ là…
“Anh đi không?” Thịnh Ngọc Châu cảm thấy tai Lục Dữ có vấn đề rồi, vì sao mình hỏi rõ vậy vẫn cần hỏi lại?
“Em không định đi cùng với thanh niên trí thức trong khu tập thể à?” Tuy rằng Lục Dữ cũng muốn, nhưng anh biết, Thịnh Ngọc Châu đi cùng với thanh niên trí thức khác thích hợp hơn, đi cùng anh… Không tốt lắm đâu.
“Tôi muốn nhờ anh mua giúp tôi chút đồ!” Cô không thèm lên thị trấn với anh! Quá không thích hợp, bọn họ có quan hệ gì chứ?
Nhưng mà anh ấy… Hừ! Nhất thời Thịnh Ngọc Châu không nghĩ ra vì sao, nhưng nhìn thái độ từ chối của Lục Dữ, cô vẫn hơi tức giận.
Có điều nghĩ tới mình đang nhờ người ta giúp đỡ, nét mặt tức giận lại đổi sang tươi cười, đáng tiếc, nụ cười có vẻ miễn cưỡng.
Lục Dữ bất đắc dĩ: “Mua thứ gì?”
“Giúp tôi mua……” Đột nhiên Thịnh Ngọc Châu mắc kẹt, sao cô biết sách ôn thi đại học thời đại này là những quyển sách nào?
Không xong!
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu khẽ chớp chớp, nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, bỗng nhiên ngẩng cao đầu: “Anh có thể mua giúp tôi vài quyển sách không?”
Tuy rằng không biết niên đại này sẽ thi những gì, nhưng Toán Văn Anh, Lịch Sử, Địa Lý, Hóa Sinh… Chắc cũng chỉ mấy thứ này nhỉ?
Khả năng môn Sinh học còn chưa ra đời, hình như gen di truyền gì đó đều là sau này.
Còn hóa học… Thịnh Ngọc Châu gãi cằm, không chắc chắn lắm, khả năng đã du nhập từ nước ngoài rồi.
“Sách?” Lục Dữ không ngờ thứ Thịnh Ngọc Châu muốn mua lại là sách giáo khoa, anh còn tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu cảm thấy cuộc sống nơi này quá nhàm chán, muốn mua chút sách giải trí g.i.ế.c thời gian, ví dụ như báo chí, tiểu thuyết gì đó.