XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 53
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:35:48
Lượt xem: 113
“Thanh niên trí thức Lê, cậu muốn đi làm thì đi đi, tôi đâu nói không cho cậu đi.” Triệu Kiến Quốc biết dùng nụ cười hàm hậu thành thật mê hoặc người khác, giả vờ không nghe hiểu ý của Lê Thừa Du, vui vẻ nói câu tạm biệt với đối phương.
Thấy anh ta như vậy, Lê Thừa Du tức giận trợn trừng mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đồng chí Triệu Kiến Quốc, hành động của anh sẽ mang đến lời đồn đãi vớ vẩn cho nữ thanh niên trí thức trong khu tập thể của chúng tôi.”
Lê Thừa Du muốn hiên ngang lẫm liệt đuổi Triệu Kiến Quốc đi, trước mặt nhiều thanh niên trí thức như vậy, Triệu Kiến Quốc cũng không muốn tranh cãi với Lê Thừa Du, bèn nghe theo quay sang nói câu tạm biệt với Giang Quả Nhi.
Nhìn hành động ấy, trong lòng Lê Thừa Du càng không vui, anh ta quay đầu lại, dò hỏi Giang Quả Nhi: “Cô thân thiết với anh ta như vậy từ khi nào thế?”
Ngày hôm qua cố ý qua đây tặng Giang Quả Nhi hai quả đào. Hôm nay cố ý qua đây quan tâm, bị nhiều người chứng kiến như vậy, Lê Thừa Du vẫn tiếp tục duy trì được thái độ bình thường, cũng khó cho anh ta rồi.
A, phải nói là đã bắt đầu không duy trì được mới đúng, tâm trạng của anh ta đã hơi nóng nảy vì ánh mắt khác thường của mọi người.
Cố Diệp Phi
Thấy Lê Thừa Du mở miệng chất vấn mình, Giang Quả Nhi chẳng những không lo lắng, ngược lại còn âm thầm thở nhẹ một hơi.
Lúc này Lê Thừa Du càng tức giận, chứng minh Lê Thừa Du càng để ý đến mình. Quả Nhiên, đàn ông vẫn cần bị kích thích, có cảm giác nguy cơ, mới có thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
:Thừa Du, anh biết em là người thế nào mà, sao em có thể thân thiết với anh ta?” Giang Quả Nhi dùng vẻ mặt vô tội, ngữ điệu dịu dàng mang chút mờ mịt, tỏ vẻ bản thân cũng không biết chuyện này là thế nào.
“Thanh niên trí thức Lê, anh cũng biết tấm lòng của Quả Nhi thế nào rồi, sao cô ấy có thể gần gũi thân thiết với người khác? Còn không phải vì những người đó cảm thấy con người Quả Nhi tốt sao?” Vân Hoa ở bên cạnh tức giận lườm Lê Thừa Du một cái.
Nếu không phải Quả Nhi thích anh ta… Hừ! Sao anh ta có thể không tin Quả Nhi như vậy?
Chẳng lẽ Quả Nhi lại coi trọng đám chân đất trong thôn sao?
Bị Vân Hoa nói như vậy, lại nghĩ tới điểm tốt của Giang Quả Nhi. không phải chỉ mình anh ta nhìn ra được, Lê Thừa Du cảm thấy cũng đúng: “Quả Nhi, sau này, cô vẫn nên cách xa người kia một chút, cô là người tốt, nhưng người khác thì chưa chắc đâu.”
Được Lê Thừa Du quan tâm, Giang Quả Nhi tỏ vẻ ấm ức, gật đầu.
Nhìn vở kịch trước mắt, Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy, người đàn ông tên Triệu Kiến Quốc kia có thể mặt dày mày dạn qua đây như vậy, không giống như hứng thú nhất thời…
Có điều, nếu Triệu Kiến Quốc kia có thể làm nên chuyện, chẳng phải giúp cô rất lớn sao?
Cố lên nhé, chàng trai!
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-53.html.]
Thịnh Ngọc Châu mang theo mũ rơm lớn của mình ra đồng, đi cùng hai người Vương Tuyết Trúc và Lâm Đào Đào cô còn có thể nói được vài câu, khi cùng nhau ra đồng, sẽ không phải chịu cảnh lẻ loi một mình.
Vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến nơi. Lần này, trưởng thôn không phân công cho Thịnh Ngọc Châu đi đào khoai lang nữa, bởi vì Thịnh Ngọc Châu làm quá chậm, những người khác làm quá nhanh, cũng đào gần xong rồi, nên bảo cô hái đậu.
Ừm, cũng phân công cho cô một mảnh ruộng như thường ngày, để mình cô làm xong là được.
Cây đậu còn rất cao, đại khái cao đến ngang đùi người lớn, đầy quả treo bên trên, phải hái từng quả xuống, bỏ vào trong bao tải.
Lúc cô đang chuẩn bị xuống ruộng, thì trông thấy Lục Dữ đi về phía bên này, trong tay còn cầm theo thứ gì đó.
“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ, không phải trưởng thôn vừa mới đi sao?
Nhưng đột nhiên lại nghĩ tới, Lục Dữ yêu thầm cô mà, chắc chắn vẫn luôn chú ý đến cô. Không đợi anh trả lời, cô đã trực tiếp hỏi câu sau: “Thứ trong tay anh…”
“Cho em đó.” Lục Dữ bình tĩnh, biểu cảm không có gì thay đổi, giống như chuyện đưa đồ cho Thịnh Ngọc Châu là chuyện rất bình thường, không đáng nhắc tới.
Nhìn chiếc quạt cọ lớn đưa qua, hai mắt Thịnh Ngọc Châu ánh lên vui vẻ: “Thứ này tặng cho tôi sao?”
Nụ cười tươi tắn hiện lên trên khóe môi, mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Dữ, lộng lẫy mê người như dải ngân hà, Lục Dữ nhìn cô, yết hầu di chuyển: “Ừ.”
Anh không nói vì sao mình lại làm quạt cọ tặng cô, cũng không kể ra vất vả tối hôm qua.
Thịnh Ngọc Châu nhận lấy chiếc quạt Lục Dữ đưa qua, sờ soạng một phen. Không có bất kỳ gai nhọn đ.â.m tay nào, hơn nữa còn vô cùng mượt mà bóng bẩy. Cô vui vẻ nâng quạt lên quạt cho mình hai cái. Oi bức do ánh mặt trời mang đến, lập tức bị thổi tan.
“Oa, dùng thích quá. Lục Dữ, anh lợi hại thật đấy!” Thịnh Ngọc Châu vui không chịu nổi, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua, cô nhận được quà.
Đồ nguyên chủ mang xuống nông thôn trước đây, đều dùng hết rồi.
A… Đương nhiên, chỉ là đồ ăn. Trong tay vẫn còn mấy tờ tem phiếu, đều bị Thịnh Ngọc Châu giấu trong hòm, khóa kỹ.
Lần sau khi được ngủ, nhất định cô phải lên thị trấn xem thử mới được.
Phải rồi, không biết cha mẹ nguyên chủ có gửi thư qua đây hay không.
Cô còn muốn gửi thư về cho bọn họ nữa, nguyên thân không còn, cô chiếm cứ thể xác của nguyên thân, ít nhất cũng phải tẫn hiếu thay cô ấy.
Nói ra thì, cha mẹ nguyên thân cũng là người đáng thương, con gái xuống nông thôn vài năm đã không còn, với tài ăn nói và tâm cơ của Lê Thừa Du, không biết anh ta còn lừa gạt cha mẹ nguyên thân thế nào đâu.