XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 50
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:29:34
Lượt xem: 95
Giải thích xong, Thịnh Ngọc Châu nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Còn có đèn điện nữa, bây giờ quốc gia đã bắt đầu kéo điện rồi, buổi tối bật đèn lên vô cùng sáng, như ban ngày vậy.”
Nơi bọn họ ở vẫn chưa kéo điện, căn bản không thể tưởng tượng ra: “Oa, vậy chẳng phải là cả ngày đều giống ban ngày sao?”
“Không phải thế, tiền điện rất đắt.” Niên đại này vừa bắt đầu khôi phục kinh tế, chưa có đập thủy điện Tam Hiệp, chưa có năng lượng mặt trời, năng lượng gió, tiền điện đắt chết.
Thấy các cô gái nhỏ kinh ngạc cảm thán, Thịnh Ngọc Châu bật cười, cổ vũ: “Cho nên, chúng ta phải chăm chỉ làm việc, xây dựng quốc gia ngày càng tốt, tương lai, cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt, bữa nào cũng có thịt ăn, được ở nhà lầu, tầng nào cũng có điện…”
Sợ người khác nói mấy lời kia của mình là lời mơ mộng hão huyền, trong thời đại này còn không thể nói mấy từ như hưởng thụ, cô chỉ có thể dùng lời của vị lãnh đạo nào đó từng nói tặng cho mấy cô gái kia.
Đáng tiếc, sợ là bọn họ không có cơ hội đó, sau này gả chồng rồi, cùng lắm cũng chỉ đi quanh mấy thôn làng lân cận, ở nhà còn phải chăm sóc cha mẹ già và đám con thơ, sao có thời gian và tiền bạc để bọn họ đi khắp nơi phung phí?
Cố Diệp Phi
Cho nên, bây giờ có thể biết thêm bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.
Thịnh Ngọc Châu không chê vấn đề bọn họ hỏi ấu trĩ, vừa đi vừa nói, trở thành tâm điểm của mọi người.
“Kia chính là quất hồng bì à?” Thịnh Ngọc Châu chỉ vào cây dại trước mặt, có thể vì đám trẻ con trong thôn chê nó quá chua, nên căn bản không ai thèm động tới nó.
“Đúng vậy, chính là nơi này, bên kia còn có mận dại đó, có muốn cùng nhau đi xem thử không?” Triệu Điệp Hoa trả lời đầu tiên, rõ ràng cô là người khởi xướng, cũng là người mời thanh niên trí thức Thịnh cùng đi, vậy mà lại bị mấy cô gái khác cướp mất nổi bật. Hừ!
Còn lâu Triệu Điệp Hoa cô mới để bọn họ trở thành bạn tốt nhất của Thịnh Ngọc Châu!
Ánh mắt cô nhìn qua phía Thịnh Ngọc Châu, cất lời mời.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không biết mận dại có ngon không, thật ra chua cũng không sao, chua chua ngọt ngọt cũng không tồi.
……
Nhìn mận dại trên cây, Thịnh Ngọc Châu màu sắc của chúng nó rất hấp dẫn, quả cũng rất lớn, nhưng không nghĩ ra được vì sao không bị ai hái trước.
Sau khi hái được một đống, Thịnh Ngọc Châu theo đám thôn cô về nhà. Nghe nói ăn nhiều trái cây có thể bổ sung vitamin, hiện tại cô không mua nổi thứ gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-50.html.]
Ôm tâm trạng tốt đẹp, Thịnh Ngọc Châu vui vẻ về nhà với mọi người, khi về lại phát hiện ra Lục Dữ ở phía xa xa.
Thấy đã muộn rồi Lục Dữ còn lên núi, cô có chút kinh ngạc: “Không phải trời sắp tối rồi à? Chắc trên núi rất nguy hiểm nhỉ?”
Nghe thấy cô hỏi, mấy cô gái bên cạnh cũng nhìn qua. Thấy Lục Dữ đi về phía bên này, các cô ấy đều bị dọa sợ, sợ Lục Dữ sẽ làm chuyện xấu gì đó với bọn họ.
Bọn họ tránh qua một bên, đồng thời còn kéo áo Thịnh Ngọc Châu, cho rằng cô không biết Lục Dữ là người thế nào, còn mở miệng nhắc nhở: “Ngọc Châu, cô cách anh ta gần như vậy, không tốt cho cô đâu…”
“Hả? Vì sao?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc dò hỏi, nghiêng đầu nhìn bọn họ, hành động ấy, nhìn có chút đáng yêu.
“Anh ta à, là con cháu nhà địa chủ… mấy năm trước bị phê đấu từng tàn nhẫn lắm…” Sợ bị liên lụy, khi nói lời này cô gái nhỏ đã cố gắng đè thấp giọng hết mức có thể.
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu chưa từng trải qua chuyện đó, cũng chỉ có ấn tượng trong đầu, thời kỳ phê đấu địa chủ, phê đấu tư sản… Tóm lại là, rối loạn.
“Trước kia Lục Dữ từng bị bắt nạt ác lắm, sau này đánh nhau vừa hung ác vừa tàn nhẫn, còn cắt đứt lỗ tai người khác, mới không bị người ta bắt nạt nữa…” Nói tới chuyện này, cô gái mở miệng còn run rẩy.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, ánh mắt bay về phía Lục Dữ rời đi, đáy mắt dâng lên cảm xúc khó hiểu, hóa ra trước dây cuộc sống của anh ấy thảm như vậy.
Thịnh Ngọc Châu không biết “Mỹ: Cường: Thảm” là gì, nhưng hình như… Cô có chút đau lòng.
Thảm quá…
“Được rồi, chúng ta mau về thôi, nếu không trời sắp tối…” Thật ra lúc này trời vẫn chưa tối, nhưng mà không ai muốn phải thắp nến tắm rửa, thắp nến ăn cơm, quá lãng phí. Cho nên, đều tranh thủ làm việc cần làm khi trời còn sáng.
Vừa rồi Thịnh Ngọc Châu hỏi câu kia, là vì Lục Dữ lên núi giờ này, chắc chắn anh muốn kiếm thứ gì đó, khi xuống núi có lẽ trời đã tối hẳn.
Nhưng mà, có người khác ở đây, Thịnh Ngọc Châu không có cơ hội nói chuyện riêng với Lục Dữ, đặc biệt là các cô gái này còn rất để ý đến sự tồn tại của anh.
A, không, không nên nói là để ý, mà là sợ hãi.
Thịnh Ngọc Châu không nghĩ ra được, sao truyền thuyết về Lục Dữ lại ghê gớm đến vậy, nhìn qua Lục Dữ không giống người sẽ đánh con gái mà…
“Phải rồi, các cô có ai biết làm quạt bằng lá cọ không?”