XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 4:Nghi ngờ ai đó cố ý giết tôi (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-14 09:45:12
Lượt xem: 126
Thịnh Ngọc Châu ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, cho dù có ký ức, nhưng vẫn kém so với tận mắt trng thấy.
Ở xã hội hiện đại, khi cô về nông thôn trải nghiệm cuộc sống, nông thôn đều là nông thôn mới, bây giờ lại nhìn thấy… Đất đỏ bốn phía, xung quanh không phải nhà ngói thì là nhà cỏ, một mảnh cằn cỗi.
Càng nhìn, trong lòng Thịnh Ngọc Châu càng không yên, lẽ nào cô phải sống ở nơi này cả đời?
Càng nghĩ bước chân cô càng nhanh hơn, vốn dĩ cô định đi tới đồn công an báo án, đột nhiên lại nhớ ra đồn công an ở tít trên thị trấn, không có xe, đi bộ khả năng phải mất vài tiếng đồng hồ mới tới nơi… Cô lập tức đổi quyết định, đi tìm trưởng thôn trước.
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hành động của nguyên thân chưa đủ tiêu chuẩn làm nữ phụ ác độc một chút nào, trong phim truyền hình, nữ phụ ác độc người ta, có ai là bên cạnh không có vài tên tiểu tùy tùng?
Tuy rằng trong sách Thịnh Ngọc Châu là nữ phụ không được hoan nghênh, nhưng tốt xấu gì dung mạo của cô vẫn rất xinh đẹp.
Ở nông thôn này, đa số người đều phơi nắng đen nhẻm hoặc gầy gò vàng vọt, da thịt trắng nõn kia của cô, chắc chắn không ai có thể so sánh được. Cộng thêm mái tóc dài đen óng ả, khuôn mặt trứng ngỗng mỹ miều, đôi mắt sáng như dòng ngân hà, có thể nói là rung động lòng người.
Trong truyện tổng tài thời xưa, đúng là vị hôn thê nữ phụ độc ác tiêu chuẩn. Ở thời đại này lại là hồ ly tinh không an phận tiêu chuẩn. Ngoài đám thanh niên trẻ tuổi thích ra, phụ nữ và người lớn tuổi đều không có ấn tượng tốt gì với chủ nhân của gương mặt này.
Thịnh Ngọc Châu đi ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, trên đường đi tới nhà trưởng thôn, đám con trai trẻ tuổi nhìn thấy cô đều không nhịn được đỏ mặt, lắp bắp chào hỏi: “Chào.. chào buổi sáng, đồng chí Thịnh… Thịnh Ngọc Châu.”
“Ách… Chào buổi sáng.” Thịnh Ngọc Châu cho rằng có người tìm mình, cô khẽ dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy người thanh niên không có ấn tượng gì trước mắt, mới xấu hổ gậtầu chàu lại một câu.
Cô vừa mở miệng, chỉ trong chớp mắt khuôn mặt của cậu thanh niên kia đã đỏ bừng lên, giống con cua nấu chín, khiến Thịnh Ngọc Châu phải sửng sốt. Khoa trương vậy sao?
Có điều, Thịnh Ngọc Châu cũng đã hiểu, là đối phương chào hỏi mình thôi, không phải có chuyện muốn tìm cô.
Hiện giờ, là thời gian người dân trong thôn ra đồng làm việc buổi sáng, người đến người đi.
Có thể là vì trước đây nguyên thân không được người ta thích, không người phụ nữ nào chủ động bắt chuyện Thịnh Ngọc Châu, chỉ có vài cậu thanh niên trẻ tuổi đỏ mặt chào hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-4nghi-ngo-ai-do-co-y-giet-toi-2.html.]
Thịnh Ngọc Châu muốn đi tìm thôn trưởng, cũng đã tập mãi thành quen xem nhẹ ánh mắt người khác, dù sao cô cũng từng là công chúa nhỏ nhà họ Thịnh, đã từng có không ít người ái mộ.
Nhìn theo bóng dáng Thịnh Ngọc Châu, đám thanh niên trong thôn đều đỏ mặt, ánh mắt có chút thích, lại có chút tiếc hận.
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu xinh thật đấy, đáng tiếc mẹ tôi không đồng ý, nếu không…”
“Phi, còn nếu không? Cậu không thử nhìn lại bản thân một cái xem? Còn muốn cưới người ta, có nuôi nổi người ta không?”
“Còn nữa, anh trai cậu vẫn chưa cưới vợ đâu, nào có dư tiền cưới vợ cho cậu?”
“Vậy nếu lỡ như thì sao? Hơn nữa, tôi cũng từng làm giúp cô ấy không ít việc, nếu như không nhìn trúng tôi, sao lại nhờ tôi làm giúp?”
“Ha hả, cậu hỏi đám con trai trẻ tuổi trong thôn này xem, có ai là chưa từng làm việc giúp cô ấy?”
“Cậu đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, không phải mẹ cậu đã nhờ bà mối làm mai cho cậu với người thôn bên cạnh sao?”
“Đương nhiên là có rồi, chính là anh ta, là người họ Lục kia, anh ta chưa bao giờ làm việc giúp Thịnh Ngọc Châu.”
Đám thanh niên nói chuyện xì xầm với nhau, người đàn ông nào đó đi ngang qua bị điểm tên, ngữ điệu trào phúng châm chọc rõ ràng, có vẻ rất bị coi thường.
Họ Lục nào đó đi ngang qua, mắt điếc tai ngơ, không để mấy lời thảo luận ấy vào trong lòng, ngay cả đóa hoa xinh đẹp được đám thanh niên khen không dứt miệng kia, cũng không bỏ trong mắt.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu đi ngang qua nghe thấy những lời này, họ Lục?
Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng người kia chỉ, ánh mắt đập vào một bóng người cao lớn, nhìn từ phía sau chỉ có thể trông thấy sống lưng thẳng tắp, họ Lục? Chẳng lẽ chính là nhà giàu số một yêu nữ chính c.h.ế.t đi sống lại, cả đời không cưới ai trong nguyên tác?
Ý nghĩ chạy lên xem mặt đối phương chỉ sinh ra một giây đã bị tiêu trừ. Hừ! Loại đàn ông mắt mù này có gì hay mà xem!