XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 31: Ôm cây đợi thỏ (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:12:18
Lượt xem: 134
Thịnh Ngọc Châu vui mừng vội vàng chạy qua, cầm con thỏ lên nhét vào sọt của mình, sợ người khác phát hiện ra, cô còn dùng cỏ dại che đậy.
Cô căng thẳng lại lần nữa nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới bên này, mới nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c thở ra một hơi, ai nha! Vui quá, vậy mà có thỏ thật!
Vừa rồi khi nhấc con thỏ lên bỏ vào sọt, Thịnh Ngọc Châu cảm nhận được trọng lượng của nó không nhẹ đâu! Điều này chứng tỏ…
Chứng tỏ con thỏ này nhiều thịt, chỉ nghĩ tới món thịt thỏ xào xả ớt thôi, nước miếng Thịnh Ngọc Châu đã chảy ra rồi.
Sợ con thỏ tỉnh lại chạy trốn, Thịnh Ngọc Châu vội vàng kiếm dây cỏ tết lại, cô phải trói chặt nó lại mới được.
Đáng tiếc cô không khéo tay, đan dây thế nào cũng không chắc, cuối cùng đành phải ngồi xổm trên đất, giữ chặt cái sọt của mình, chỉ sợ lúc mình không để ý con thỏ sẽ chạy mất.
Khi Lục Dữ xuống núi, trông thấy đóa hoa phú quý kia trốn sau gốc cây, từ góc độ của anh nhìn quả, cả người cô đang run lẩy bẩy, hình như cực kỳ sợ hãi.
Cố Diệp Phi
Cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh bước nhanh chân hơn, sắc mặt hơi trầm xuống, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Trông thấy Lục Dữ tới, tâm trạng Thịnh Ngọc Châu lập tức thả lỏng hơn nhiều, nhanh tay ôm sọt của mình lên, đưa tới trước mặt Lục Dữ: “Anh… Anh có thể buộc chặt giúp tôi không?”
Cô không khéo tay, không đại biểu người khác cũng vụng về như cô.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Dữ lại lần nữa nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, xem ra không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Sau đó ánh mắt anh mới chuyển qua cái sọt trên tay cô.
Buộc chặt?
Nhìn mặt trên toàn là cỏ dại, Lục Dữ không hiểu nổi khiếu thẩm mỹ của người thành phố, chẳng lẽ người thành phố thích cỏ dại sao?
“Giúp cô buộc chặt dây đeo sọt à?” Anh nhìn lướt qua dây đeo, không có bất kỳ vấn đề gì, cũng không đứt…
“Không phải, là thứ này, thứ này……” Sợ bị người khác phát hiện Thịnh Ngọc Châu nghiêng người đến gần, khẩn trương vạch đám cỏ dại ra, để lộ con thỏ màu xám đã hôn mê bên trong.
Khi Thịnh Ngọc Châu nghiêng người tới, Lục Dữ có thể ngửi được mùi hương truyền đến từ trên người cô, anh vô thức lui về phía sau một bước,
Thịnh Ngọc Châu lại không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt trong đầu cô lúc này chỉ có con thỏ kia mà thôi.
Quan hệ giữa cô và thanh niên trí thức khác trong khu tập thể không phải tốt lành gì, con thỏ hoang này không ít thịt đâu, nhưng trong khu tập thể có hơn hai mươi thanh niên trí thức, cô mang về cùng lắm một người cũng chỉ được một hai miếng.
Cho dù là cô mang về, cô cũng chỉ được năm sáu miếng thịt thỏ là cùng…
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Ngọc Châu cảm thấy không cân bằng, dựa vào đâu chứ? Con thỏ béo mập do cô nhặt về, vì sao phải chia cho đám người luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, nhíu mày dựng mắt với cô ăn?
Chỉ nghĩ tới thôi cô đã cảm thấy trong lòng khó chịu rồi, vì tránh cho mình mất ngủ cả đêm, cô quyết định sẽ không mang về.
“Cô lấy đâu ra thế?” Lục Dữ nhìn qua Thịnh Ngọc Châu, giọng nói trầm ổn, ch là ánh mắt không nhịn được vẫn nhìn con thỏ béo trong sọt của Thịnh Ngọc Châu vài lần…
“Vừa rồi, tôi đang ngồi bên gốc cây nghỉ ngơi, đột nhiên con thỏ này chạy tới đ.â.m vào gốc cây, anh nói xem có phải tôi rất may mắn hay không?” Thịnh Ngọc Châu kiêu ngạo khoe khoang với Lục Dữ, khi khuôn mặt xinh đẹp kia ngước lên nhìn anh, vì khoảng cách quá gần, khiến Lục Dữ có cảm giác bạo kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-31-om-cay-doi-tho-2.html.]
“Dây thừng đâu?” Lục Dữ không hỏi thêm gì, cũng không khen Thịnh Ngọc Châu may mắn, giống như chỉ là một chuyện bình thường không đáng nhắc tới.
Không được khen như mong đợi, Thịnh Ngọc Châu bĩu môi, được rồi, chắc chắn là vì Lục Dữ ghen tị cô may mắn hơn anh.
“Không có dây thừng, chỉ có cỏ……” Đưa dây cỏ đuôi chó mình vừa đan được tới trước mặt Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu có chút ngượng ngùng.
“Mang về khu tập thể thanh niên trí thức à?” Lục Dữ rất khéo tay, sau khi nhận lấy dây cỏ đuôi chó kia, anh nhanh tay tết lại thành một sợi dây rắng chắc, chuẩn bị trói chặt con thỏ lại.
Chỉ là, khi Lục Dữ hỏi ra câu này, Thịnh Ngọc Châu lại trầm mặc: “Thật ra… Tôi không muốn mang về khu tập thể lắm, hay là… Chúng ta nướng lên đi?”
Nghĩ đến khả năng nấu nướng của mình, để cô làm, chỉ sợ lãng phí con thỏ béo này mất, nếu giấu đi… Lại sợ nó chạy mất. Mang về, lại không có chút lợi ích nào, chỉ khiến cô buồn bực khó chịu!
Nìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, Thịnh Ngọc Châu nghĩ… Nếu chia cho anh một nửa, sau này anh có sẵn lòng làm việc giúp mình không nhỉ?
Như vậy tốt hơn mang về khu tập thể cho đám thanh niên trí thức ngu ngốc thích khoa tay múa chân kia nhiều!
“Chúng ta?”
Khi nghe thấy từ này, con ngươi tối tăm mang chút lạnh nhạt của người đàn ông khẽ nâng lên, nhìn về phía cô, lặp lại từ trọng điểm, dò hỏi.
“Anh xem, con thỏ này cũng phải ba bốn cân nhỉ? Chia cho anh một nửa, cũng là hai cân thịt…” Thịnh Ngọc Châu quyết định nói lý với anh một lượt, sau đó lại lừa dối anh làm việc giúp mình. Với sức lực của anh, mấy công việc nhẹ nhàng kia của cô, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
“Có điều… Không phải mời anh ăn không, anh phải giúp tôi nướng…” Nhớ tới trước đây đối phương từng cảnh cáo mình, Thịnh Ngọc Châu không vội nói ra mục đích, phải đợi đối phương ăn xong rồi, lúc ấy mới nói.
Đến lúc đó anh ấy muốn từ chối cũng không được!
Không hổ là cô, quá thông minh!
Khi Thịnh Ngọc Châu vừa nói hết lời, ánh mắt Lục Dữ lại nhìn qua đôi tay trắng nõn của cô, có lẽ đã hiểu điều gì đó. Anh gật đầu, cầm sọt lên, nhặt cả bó củi mình vừa ném dưới đất, mở miệng nói: “Theo tôi.”
Vốn dĩ còn đang lo Lục Dữ không đồng ý, nghe xong Thịnh Ngọc Châu lập tức sung sướng cong môi, vội vàng theo sau Lục Dữ, tầm mắt chăm chú đặt trên người anh, bước nhanh chân về phía trước: “Lục Dữ, đây là củi anh nhặt giúp tôi à?”
……
Lúc này ở nhà họ Lục.
Nhà bọn họ cách nhà khác trong thôn khá xa, bởi vì khoảng thời gian rung chuyển trước đó, cửa nhà luôn đóng chặt, cũng không cho khách khứa tới nhà.
Lục Thu Hạo đang cho mấy con thỏ anh trai mình lén nuôi ăn cỏ, ăn ngoan nhé, mau lớn, mau béo…
Nhưng mà, khi cho thỏ ăn, Lục Thu Hạo lại phát hiện ra vấn đề, cậu đã đếm mấy lượt rồi, vẫn thấy thiếu một con.
Lục Thu Hạo lập tức sợ tới mức nước mắt lưng tròng, hu hu hu… Anh ơi… Thở con… Mất thỏ rồi.
Rõ ràng… Rõ ràng là đêm qua cậu đã đóng cửa cẩn thận…
Làm sao bây giờ?