XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 301: Phiên ngoại 7
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:47:36
Lượt xem: 106
Lục Dữ kinh ngạc trước sự mẫn cảm của Thịnh Ngọc Châu, thấy anh giật mình, Thịnh Ngọc Châu lập tức ý thức được suy nghĩ của mình là đúng.
Nhìn người đàn ông trước mắt, Thịnh Ngọc Châu chất vấn: “Anh là ai? Lục Dữ nhà tôi đâu?”
Thấy cô như vậy, Lục Dữ cũng không định tiếp tục giấu giếm nữa, bởi vì anh không muốn chơi trò chơi tình ái với người phụ nữ xa lạ: “Tôi không biết, tôi vừa tỉnh giấc đã tới nơi này rồi.”
“Vậy anh là ai?” Thịnh Ngọc Châu lui về phía sau một bước, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, giống như giây tiếp theo sẽ kêu lên.
“Lục Dữ.” Lục Dữ trầm giọng, vẻ mặt lạnh nhạt, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lời này nói ra, Thịnh Ngọc Châu lại nheo mắt nhìn anh. Có phải cô nghe lầm rồi không? Anh ta nói gì cơ?
“Anh là Lục Dữ? Thật sự là Lục Dữ? Là Lục Dữ nào?” Thân là người xuyên sách, cho nên Thịnh Ngọc Châu tin tưởng, trên thế giới này có lực lượng thần kỳ nào đó, nên cô dò hỏi theo bản năng.
Người đàn ông trước mắt lạnh lùng cảnh giác như vậy, là trùng họ trùng tên, hay chính là nam phụ Lục Dữ trong sách kia?
“Cô quen mấy người tên Lục Dữ?” Lục Dữ nghe ra vấn đề trong câu hỏi của Thịnh Ngọc Châu, anh khẽ nheo mắt lại, biểu cảm lạnh lẽo.
Thịnh Ngọc Châu lập tức ngậm chặt miệng, quả nhiên, người đàn ông này không phải Lục Dữ của cô. Thái độ của cô cũng trở nên lạnh lùng: “Anh quan tâm tôi quen mấy người tên Lục Dữ làm gì?”
“A Hạo, qua đây nói chuyện với anh trai em đi.” Cô nhớ rõ khi mình vào nhà, Lục Dữ đang trò chuyện với Lục Thu Hạo rất vui vẻ.
Sáng nay ra ngoài, anh giả vờ đau họng, Thịnh Ngọc Châu còn làm nũng với anh, nếu không phải anh ngăn cản, khả năng đã treo trên người anh, trao cho anh nụ hôn tạm biệt rồi.
Lục Dữ không nói lời nào, anh cũng thích gần gũi với em trai mình hơn. Nhưng mà, em trai qua đây, luôn thích ôm hai thằng nhóc mập mạp kia đi cùng, rồi nhét một thằng cho anh…
“Cha.”
Hai đứa nhỏ quấn lấy Lục Dữ. Vì khi mới tập nói bọn nhóc gọi nhầm Lục Thu Hạo là cha khiến Lục Dữ ghen tị rất lâu, vì dỗ dành các con, sau này anh không dám mải mê buôn bán, mải mê yêu đương với bà xã, bỏ bê hai cậu nhóc nữa, cho nên bây giờ hai cậu nhóc rất quấn cha mình.
Bị hai đứa nhóc quấn lấy, Lục Dữ không dám đẩy ra. Bây giờ coi như anh đã hiểu rồi, không phải mình sống lại, mà là xuyên không.
Đời sau không thiếu phim về thể loại này, với anh mà nói, từ xuyên không cũng không còn xa lạ gì.
Để mặc hai cậu nhóc quấn lấy mình, tâm trạng Lục Dữ vẫn đặt hết trên người Lục Thu Hạo. Buổi tối, anh còn chủ động đi chợ nấu cơm, A Hạo ở bên cạnh rửa rau, hình như… Cuộc sống bây giờ vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà, điều khiến Lục Dữ không quen là, Thịnh Ngọc Châu đi học thì tự đi đi, vì sao cứ bắt anh phải đưa đón?
“Vì tôi xinh đẹp! Anh đã sử dụng cơ thể của chồng tôi, thì phải chịu trách nhiệm về tôi!” Thịnh Ngọc Châu hất cằm, kiêu ngạo nói.
Đối với người phụ nữ da mặt dày này, Lục Dữ cũng hết cách. Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn làm vệ sĩ cho cô.
Lục Dữ cho rằng, rất nhanh thôi mình sẽ quay trở lại cuộc sống trước kia, nhưng mà, điều khiến Lục Dữ không ngờ là, nửa năm đã trôi qua, anh vẫn ở lại nơi này.
“Rốt cuộc khi nào anh đi thế?” Thịnh Ngọc Châu đã hết kiên nhẫn rồi, rõ ràng cô có ông xã cưng mình như cưng trứng, bây giờ lại không thể làm nũng với anh.
Lục Dữ trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi cũng không có cách nào…”
Chuyện kiểu này… Không phải chuyện anh có thể không chế. Nhìn người phụ nữ đang tức giận thở phì phì trước mặt, Lục Dữ nói thêm: “Tôi có thể chăm sóc cô thay anh ta.”
Lục Dữ hơi ghen tị, rõ ràng đều là anh, vì sao đối phương có thể có vợ đẹp con ngoan, em trai bầu bạn, còn bản thân lại phải sống cảnh cô đơn một mình?
“Cút!” Sắc mặt của cô gái vô cùng sinh động, trực tiếp bảo anh ta cút đi.
Lục Dữ không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy vài giy, sau đó lại bế cậu con trai chắc nịch của mình lên: “Dạ Trường, đừng lúc nào cũng xụ mặt thế, phải cười nhiều lên mới đẹp trai.”
Lúc này bé Lục Dạ Trường đã không còn ôm bình sữa nữa, nhưng vẫn tỏ thái độ khinh bỉ trước câu nói của cha mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-301-phien-ngoai-7.html.]
Bé Thịnh Chiêu nhìn thấy bé Dạ Trường được cha ôm, nũng nịu bò tới chỗ mẹ mình, mắt nhìn sang bé Dạ Trường, dáng vẻ khiêu khích ấy khiến Lục Dữ cũng phải bật cười.
Đang cười, đột nhiên Lục Dữ cảm thấy đầu mình đau nhói, anh cúi đầu nhắm mắt lại, khẽ xoa huyệt thái dương theo bản năng, khi mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện ra bản thân đã ngồi trong phòng làm việc của mình.
Không gian lạnh lẽo, tĩnh lặng khiến Lục Dữ ngây dại rất lâu, giống như bị sét đánh ngay tại chỗ.
Cố Diệp Phi
Giây tiếp theo, anh vội vàng đứng dậy, mở toang cửa sổ nhìn ra ngoài. Là căn nhà cũ anh đã ở từ lâu.
Lục Thu Hạo…
Thịnh Ngọc Châu…
Hai thằng nhóc mập mạp Lục Dạ Trường và Thịnh Chiêu…
Chỉ là một giấc mơ sao?
Đột nhiên Lục Dữ trở nên khủng hoảng, anh lớn tiếng gọi: “A Hạo!”
“Thịnh Ngọc Châu!!!”
“Dạ Trường!!!”
“A Chiêu…”
Trong tiếng hô hốt hoảng của Lục Dữ, quản gia xuất hiện trước mặt anh: “Cậu chủ, cậu làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à? Có cần dùng thuốc ngủ không?”
Nghe tiếng nhắc nhở, cơ thể cứng đờ của Lục Dữ quay lại nhìn về phía quản gia rất thân thuộc kia, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn, sau đó trên miệng xuất hiện nụ cười khổ, xua tay: “Không sao.”
Anh quay đầu về phòng mình, có lẽ vì giấc mơ quá đẹp khiến Lục Dữ không dám nghĩ đến, cho nên đành phải dành tất cả thời gian cho công việc, mượn công việc để quên đi cuộc sống mình đã thấy trong mơ.
Quản gia vô cùng lo lắng, không biết dạo gần đây cậu chủ của mình làm sao, quá nửa đêm luôn có thể nhìn thấy phòng làm việc sáng đèn, ông ấy thật sự sợ có ngày cậu chủ mình sẽ đột tử.
Chưa tới nửa tháng, Lục Dữ đã ngã xuống trước bàn làm việc, hai mắt tối sầm…
Lần nữa tỉnh lại, anh phát hiện ra mình đang ở trong căn nhà gạch xanh ngói đỏ từng thấy trong mơ, bên cạnh là Lục Thu Hạo đang khóc lóc vì hoảng loạn. Thấy Lục Dữ tỉnh lại, Lục Thu Hạo nín khóc: “Anh trai, anh trai! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
“A, A Hạo?” Lần này, anh lại mơ thấy bản thân trở về quá khứ sao?
Ban đầu Lục Dữ còn buồn bã ỉu xìu, dần dần đã bắt đầu sống trọn từng ngày. Hôm nay, Lục Dữ gặp phải chuyện hơi bực mình, cậu em trai mà anh nuông chiều bao năm, thế mà lại bị người ta lừa làm việc nặng.
Đáng giận hơn nữa là, Lục Thu Hạo bị lừa bởi một viên kẹo.
Anh không mua nổi kẹo cho em mình sao?
Ra tới ruộng, quanh người Lục Dữ tản ra khí lạnh. Không ai dám chào hỏi anh, chỉ rụt rè nhìn theo bóng dáng Lục Dữ: “Ai chọc cậu ta thế? Cậu ta định làm gì nhỉ?”
“Ai biết…” Người trong thôn luôn chán ghét và nghĩ xấu về Lục Dữ, căn bản không ai muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn quan tâm đến chuyện của anh.
Sau đó, Lục Dữ trông thấy một cô gái vô cùng quen mắt với khuôn mặt kiều diễm, dáng người quyến rũ…
Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ mới hiểu. Hóa ra trước đây, cô ấy là thanh niên trí thức xuống thôn bọn họ.
Cô gái chỉ biết chọc tức anh kia đang cười rất tươi tắn, trong mắt còn mang ý lấy lòng. Cô cất giọng nũng nịu hỏi: “Anh tới… Để làm việc giúp tôi à?”
Đây là lần đầu tiên cô nói ngọt với anh như vậy, chứ không phải trừng mắt, mắng mỏ. Đột nhiên, Lục Dữ cảm nhận được trái tim trong lồng n.g.ự.c mình đập nhanh vài nhịp.
Hai tai anh hơi phiếm hồng, đầu cúi xuống, cầm cái cuốc kia lên, trầm mặc vùi đầu vào làm việc, không dám nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu…