XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 297: Phiên ngoại 3
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:36:38
Lượt xem: 75
Hai đứa trẻ còn nhỏ vẫn chưa biết nói, nên người lớn đều dạy bọn trẻ gọi “Ba”, “Mẹ”, “Ông nội”, “Bà nội”, “Chú”…
Bình thường, người ở bên bé Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu nhiều nhất chính là Lục Thu Hạo, nên cậu được giao cho nhiệm vụ quan trọng này.
Nhận nhiệm vụ xong, Lục Thu Hạo hơi buồn rầu, cậu nên dạy gì trước nhỉ?
Buồn rầu xong, Lục Thu Hạo dùng cái đầu thông minh từ nhỏ của mình ngẫm nghĩ rồi quyết định, mỗi từ dạy một lượt, không phải được rồi sao?
Từ đó, bé Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu phát hiện ra Lục Thu Hạo bắt đầu dông dài, khi chơi đồ chơi luôn miệng nói: “Gọi ba đi nào”, “Gọi mẹ nào”… Khiến hai cậu nhóc cảm thấy phiền phức không thôi.
Khi bé Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu được mười tháng. Hôm đó, mọi người đã cơm nước xong, đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Bé Thịnh Chiêu đã đến tuổi tập đi, đang lảo đảo nện bước, cầm theo ô tô nhỏ của mình, đi về phía Lục Thu Hạo, cười rất tươi, giọng điệu vui sướng kêu to với cauai: “Ba ba!”
Cha Thịnh & mẹ Thịnh:...
Thịnh Ngọc Châu & Lục Dữ:...
Lục Thu Hạo cũng kinh ngạc nhìn bé Thịnh Chiêu sắp bổ nhào vào lòng mình, giây tiếp theo, cậu mới há hốc miệng quay đầu, nhìn về phía Lục Dữ: Người cha chân chính của Thịnh Chiêu.
Sau đó, cả phòng khách cười to, đặc biệt là Thịnh Ngọc Châu, cười run rẩy vỗ Lục Dữ: “Ha ha ha, đã bảo anh rồi mà, ai bảo anh ngày thường không dành nhiều tời gian chăm sóc bọn nhỏ, bây giờ xem đi, con trai không nhận anh nữa rồi.”
Mỗi ngày đều vất vả đi sớm về khuya, có chút thời gian còn phải “Tâm sự” với vợ mình chứ! Hai tai Lục Dữ hơi đỏ lên, dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn hai cậu con quý hóa nhà mình.
Quyết định phải lập ra hình tượng uy nghiêm cho mình, Lục Dữ đứng dậy, bước về phía bé Dạ Trường.
Khi thấy anh trai đứng dậy, Lục Thu Hạo còn bị dọa sợ, tưởng anh trai định đánh cháu mình, cậu ôm bé Thịnh Chiêu vào lòng, bảo vệ theo bản năng: “Anh, không được đánh A Chiêu.”
Bé Thịnh Chiêu được bảo vệ trong lòng, căn bản không biết có chuyện gì, còn tưởng rằng Lục Thu Hạo muốn chơi với mình, cậu lập tức đặt ô tô đồ chơi lên vai Lục Thu Hạo, tiếng cười non nớt vang khắp căn phòng.
Lúc này, Lục Dữ đã ngồi xổm trước mặt bé Dạ Trường rồi. Đường nét lạnh lùng trên mặt trở nên dịu dàng, anh dỗ bé Dạ Trường: “Dạ Trường, để cha ôm một cái nào.”
Vừa nói vừa ôm bé Dạ Trường vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Có biết cha là ai không? Chính là cha của con đó.”
“Cha… Cha…” Lục Dữ vô cùng muốn nghe một tiếng cha, đáng tiếc, bé Dạ Trường không nể mặt Lục Dữ tí nào, vẫn ôm bình sữa của mình mút sữa, no bụng quan trọng hơn.
Cha mẹ Thịnh cười không ngừng: “Con đó, sau này phải quan tâm đến con trai nhiều hơn mới được, nó nhận lầm A Hạo là cha rồi…”
Thịnh Ngọc Châu không nói lời nào, để mặc bọn họ chơi đùa. Sở dĩ cô có thể bình tĩnh như thế, là vì hai ngày trước đó cậu bé đã gọi được “mẹ” một cách rõ ràng rồi.
Buổi tối.
Lục Dữ ấm ức ôm Thịnh Ngọc Châu: “Con trai không quen anh nữa rồi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-297-phien-ngoai-3.html.]
“Còn không phải tại anh quá bận sao?” Thịnh Ngọc Châu lườm anh một cái, đây là vấn đề giữa anh với các con, cứ để anh ấy tự xử lý là được.
Lục Dữ ôm chặt cô gái “Nhẫn tâm” này vào lòng, hôm nay, anh phải hung hăng trừng phạt cô mới được, lúc nào trong lòng cũng chỉ có hai thằng nhóc thối kia thôi.
Bị trừng phạt, ngày hôm sau suýt nữa Thịnh Ngọc Châu đã muộn học. Lúc cô ra ngoài, Lục Dữ vẫn ngồi trong phòng khách. Nhìn thấy Lục Dữ, Lục Thu Hạo còn ngạc nhiên không thôi: “Ạnh, hôm nay anh không phải ra ngoài à?”
“Không cần.” Công việc sao quan trọng bằng con trai, tuy ngoài miệng anh nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn buồn bực.
Tất nhiên là Lục Thu Hạo không hiểu được suy nghĩ thật trong lòng Lục Dữ rồi, cậu còn tưởng rằng anh trai rảnh rỗi có thể ở nhà chơi với bọn họ đó.
Vì thế…
Lục Dữ sống không còn gì luyến tiếc.
Cuối cùng anh phát hiện ra, bé Dạ Trường mới là ngoan nhất. Anh ôm con trai lớn của mình, nhỏ giọng dỗ dành, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía con trai nhỏ.
Khó quá…
Bốn năm ngày sau, trải qua quá trình cố gắng không ngừng nghỉ của Lục Dữ, cuối cùng bé Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu đã biết người đàn ông này là ai rồi.
Người này là cha cậu.
Lục Thu Hạo không phải cha, mà là chú!
“Cha!” Bé Dạ Trường đưa bình sữa nhỏ của mình qua, muốn chia sẻ với cha mình.
“Cha, đô đô.” Bé Thịnh Chiêu giơ ô tô nhỏ của mình lên, muốn chơi với cha mình.
Đáng tiếc, trước tình yêu thương nhiệt tình của bé Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu, Lục Dữ chỉ có thể từ chối khéo, rồi kéo Lục Thu Hạo ra làm bia đỡ đạn.
Thấy Lục Dữ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thịnh Ngọc Châu chế nhạo: “Sao thế? Không ghen nữa à?”
Cố Diệp Phi
Lục Dữ nghiêm mặt, lời lẽ vô cùng hùng hồn phản bác Thịnh Ngọc Châu: “Ai ghen?”
Anh là người đàn ông trưởng thành rồi, sao có thể ghen tị giống đám trẻ con?
“Chú giỏi nhất.” Đúng lúc ấy, đột nhiên bé Thịnh Chiêu bên cạnh vỗ tay, cất giọng non nớt khen Lục Thu Hạo.
Sắc mặt Lục Dữ lập tức cứng đờ.
Thịnh Ngọc Châu bật cười nhìn Lục Dữ, chân bước đến gần, hôn Lục Dữ một cái: “Cục cưng của em giỏi nhất.”
Bầu không khí lập tức trở nên ngọt ngào, như tắm mình trong gió xuân…