Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 289: Ra mắt cha mẹ vợ (4)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:29:54
Lượt xem: 60

 “Lục Dữ tới thủ đô?”

Vừa nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, cha mẹ Thịnh lập tức kinh hô thành tiếng. Lúc này, hai người mới nhận ra, vì sao con gái mình không muốn phá bỏ cái thai này.

“Lục Dữ thật sự tới thủ đô rồi?”

“Vâng, Lục Dữ tới thủ đô rồi, anh ấy nói sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày mua nhà đăng ký hộ khẩu ở thủ đô!” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, sau đó nói tiếp: “Cha mẹ, trước đây không phải hai người đã biết, chuyện con có bạn trai rồi à? Còn nói không sao…”

Thịnh Ngọc Châu mở to mắt, ngây ngô nhìn cha mẹ Thịnh, thiếu chút nữa khiến cha mẹ Thịnh hộc máu.

Bọn họ nói không sao… Vì cho rằng thằng nhãi chân đất kia sẽ không tới thủ đô, khoảng cách giữa hai nơi xa như vậy, sớm muộn gì tình cảm cũng sẽ phai nhạt.

Hiện tại…

“Con nói, thằng nhãi tên Lục Dữ kia, đã tới thủ đô rồi?” Cha Thịnh lập tức xụ mặt, nghiêm túc hỏi lại, trong giọng nói còn có chút tức giận.

Thịnh Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu, hình như bị dọa bởi giọng điệu nghiêm túc của cha Thịnh: “Vâng ạ.”

Cha Thịnh nghe vậy, càng tức giận hơn, ông ấy xụ mặt chất vấn: “Sao không thấy con nói với cha mẹ?”

Bị chất vấn như vậy Thịnh Ngọc Châu hơi chột dạ: “Cái đó… Cái đó… Không phải do con hy vọng Lục Dữ có thể làm ra được chút thành tích, mới tiện tới nhà thăm hỏi sao?”

Câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu suýt nữa khiến cha mẹ Thịnh không thở nổi, nhìn con gái ngu ngốc nhà mình, bọn họ đã giận đến mức không muốn nói nữa rồi, chỉ bỏ lại một câu ngày mai gọi tằng nhãi tên Lục Dữ kia qua đây.

Thấy cha mẹ tức giận như vậy, Thịnh Ngọc Châu vội vàng nhận hết lỗi về mình: “Cha mẹ, đừng giận mà. Muốn trách, chỉ có thể trách con không chịu được khổ cực, nếu không, sẽ không vì lười biếng mà tìm người dựa dẫm…”

Thịnh Ngọc Châu nhỏ giọng, nói lời hay giúp Lục Dữ: “Thật ra, con người Lục Dữ rất tốt. Khi con vừa xuống nông thôn, tính tình không tốt lắm, còn không làm được việc đồng áng, thanh niên trí thức trong khu tập thể đều xa lánh con, đặc biệt là Lê Thừa Du và nữ thanh niên trí thức bạn gái anh ta kia, hai người gửi đồ xuống cho con, Lê Thừa Du đều lừa gạt lấy đi quá nửa…”

Vừa khen Lục Dữ, vừa lôi Lê Thừa Du ra quất xác, muốn làm nổi bật một người, bắt buộc phải có so sánh.

“Lục Dữ không có cha mẹ, chỉ có một cậu em trai, hơn nữa còn vô cùng nghe lời…” Sẽ không có vấn đề mẹ chồng con dâu.

Sợ cha mẹ Thịnh không hiểu ý trong câu nói vừa rồi của mình, Thịnh Ngọc Châu còn cố ý nhắc nhở: “Trước đây ở trong thôn, có mấy nhà mẹ chồng luôn hà khắc, ngược đãi con dâu mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-289-ra-mat-cha-me-vo-4.html.]

“Ngay cả mấy bà thím trong khu tập thể, trước đây đều vì con không dạy thêm cho con cái nhà bọn họ mà chỉ trỏ sau lưng.”

Nghe lời này của Thịnh Ngọc Châu, cha mẹ Thịnh lại hơi chần chừ.

Hình như lời này cũng có lý. Giống cậu thanh niên mà bà để mắt kia, nghe nói chị dâu cậu ta không phải người dễ ở chung…

“Ừ, mai bảo Lục Dữ đến đây đi.” Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Thịnh Ngọc Châu có thể nghe ra được cha mẹ Thịnh đã bớt giận rồi.

Mẹ thịnh có thể lí giải được nỗi khó trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng cha Thịnh lại không hiểu lắm, cho nên không biết vì sao đột nhiên mẹ Thịnh lại tỏ vẻ giống như có thể chấp nhận được.

Nhưng mà, trước mặt Thịnh Ngọc Châu, cha Thịnh không tiện nổi giận với bà ấy.

Chỉ có thể trách bản thân không dạy dỗ tốt Thịnh Ngọc Châu, cũng trách thằng khốn Lê Thừa Du kia, không phải do cậu ta quyến rũ Ngọc Châu nhà mình xuống nông thôn, vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì rồi.

Cha mẹ Thịnh có thể cảm nhận được, Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn không phải toàn chuyện xấu, ít nhất hiện tại cô đã hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều, khả năng cũng vì chịu khổ, mới nhận ra tầm quan trọng của học hành.

Nếu dựa theo thành tích trước kia, đừng nói Thanh Hoa, mà đại học bình thường khác cũng không thể thi đỗ.

Chỉ là… Cái giá phải trả, hơi đắt!

“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu không biết suy nghĩ trong đầu cha mẹ Thịnh, vừa nghe thấy hai người bảo Lục Dữ tới nhà, cô lập tức tỏ vẻ đã rõ!

Tối hôm đó, trong phòng ngủ của cha mẹ Thịnh, một người nằm trên giường, một người ngồi trước bàn trang điểm, đang thảo luận về chuyện Thịnh Ngọc Châu mang thai.

Cha Thịnh bất mãn mẹ trước cách làm của Thịnh: “Bà bảo thằng chân đất kia tới làm gì?”

Không ít gia đình trong khu tập thể có thân thích ở nông thôn, trong ấn tượng của cha Thịnh, mỗi lần tới đám người kia đều cãi cọ ồn ào, tay chân không sạch sẽ, còn ham món lợi nhỏ, nói chung là “Không lên được mặt bàn”.

Ông ấy cho rằng thằng nhãi Lục Dữ kia cũng không khác bao nhiêu.

“Gặp thử thì đã sao? Chẳng lẽ ông định cưỡng ép con gái ông đến bệnh viện phá thai à?” Mẹ Thịnh liếc cha Thịnh một cái, có thế nào thì người ta cũng tới thủ đô rồi.

Cố Diệp Phi

“Hơn nữa, nếu đúng là người có năng lực, phẩm tính cũng không tệ, đâu phải không thể chấp nhận được.” Mẹ Thịnh cho rằng không có gì là tuyệt đối, ai bảo hiện tại con gái mình đã bị người ta hớp hồn rồi chứ.

Cha Thịnh cau mày, không đáp. Thôi được, để ông ấy xem xem, rốt cuộc là người thế nào, lại có thể lừa gạt con gái ông ấy…

Loading...