Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 282: Giới thiệu đối tượng

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:23:05
Lượt xem: 32

Buổi tối.

Cha Thịnh vẫn đang rối rắm chuyện con gái nhà mình. Ông nhìn mẹ Thịnh, hơi buồn bực: “Sao bà lại ngăn không cho tôi nói tiếp? Ngọc Châu không chịu được khổ, chẳng lẽ bà muốn nó ở bên thằng nhãi nhà quê kia sao?”

“Vì ở nông thôn bơ vơ không nơi nương tựa, Lê Thừa Du lại bắt nạt Ngọc Châu, nên con bé mới sinh ra cảm giác ỷ lại với thằng nhãi đối xử tốt với nó kia thôi. Đợi vài hôm nữa tôi giới thiệu cho Ngọc Châu mấy đứa con trai nhà bạn tôi…”

Nghe lời này của mẹ Thịnh, cha Thịnh cảm thấy bà ấy nói cũng có lý, cả hai đều không cho rằng Lục Dữ kia có thể tìm tới thủ đô.

Hiện tại con gái nhà mình đã ở thủ đô rồi, khoảng cách xa, thời gian lâu dần, chắc chắn tình cảm sẽ dần dần phai nhạt.

Không phải bọn họ cổ hủ, nhưng xưa nay cha mẹ luôn chú trọng môn đăng hộ đối, không có gia thế cũng được, nhưng ít nhất phải có nền tảng tri thức như vậy mới có đề tài chung.

“Ừ.” Cha Thịnh gật đầu, không nói thêm nữa.

Lúc này, Thịnh Ngọc Châu đang ngồi trên giường, lấy hộp đựng tiền của mình ra, đếm từng tờ một, có vài đồng, vài mao, vài phân, cả một xấp dày mang đến đủ cảm giác an toàn.

Thịnh Ngọc Châu gật gù ngẫm nghĩ, nếu cầm số tiền này đi buôn bán thì… Vừa nằm xuống vừa suy nghĩ, không lâu sau cô đã tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau là thứ hai, phải đi học. Thịnh Ngọc Châu ra ngoài từ sáng sớm, căn bản không có thời gian tới tìm Lục Dữ.

Bên này, không biết có phải cha mẹ Thịnh đã quên mất chuyện hôm qua Thịnh Ngọc Châu nói rồi hay không, mà buổi sáng hai người chỉ dặn dò cô vài câu, sau khi quay về viện nghiên cứu, lại hỏi thăm đồng nghiệp của bọn họ: “Trước đó anh bảo cháu trai anh đang xem mắt à?”

Đồng nghiệp thở dài: “Còn không phải sao, nhưng thằng nhãi kia bắt bẻ lắm, muốn tìm người đẹp cơ. Anh chị có người muốn giới thiệu cho cháu trai tôi à?”

Mẹ Thịnh mỉm cười, không vội trả lời, mà dò hỏi tiếp: “Nghe nói cháu trai anh đang tham gia quân ngũ à? Muốn người đẹp thì vẻ ngoài cũng phải không quá xấu mới được…”

“Đương nhiên rồi, cháu trai tôi đẹp trai lắm đó, chính là kiểu mà con gái trẻ tuổi ưa thích, còn là quân nhân nữa. Mà này, trước kia không thấy chị quan tâm mấy chuyện này, sao bây giờ lại quan tâm thế? Có người giới thiệu thật à? Không được giấu đâu đấy…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-282-gioi-thieu-doi-tuong.html.]

Cố Diệp Phi

Phía bên này, biết Thịnh Ngọc Châu là người thích ngủ nướng, khi thấy anh trai định dẫn mình ra ngoài, Lục Thu Hạo nghi hoặc hỏi một câu: “Anh ơi, chúng ta không đợi chị Ngọc Châu à?”

“Chị ấy phải đi học.” Lục Dữ bình tĩnh nói. Anh biết hôm nay là thứ hai, sinh viên phải đi học từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần mới được nghỉ.

“Ồ…” Vừa nghe thấy phải đi học, Lục Thu Hạo lập tức hiểu ngay, trẻ con trong thôn đều phải đi học, không giống cậu, chỉ có thể ở nhà.

Lục Dữ dẫn Lục Thu Hạo ra ngoài, cũng không chờ mong sau khi tan học Thịnh Ngọc Châu sẽ tới tìm mình, ngược lại vì gặp Thịnh Ngọc Châu, chuyện kiếm tiền càng trở nên bức thiết.

Hôm đó, Thịnh Ngọc Châu học kín cả ngày, buổi tối cô cũng không về nhà mà ở lại ký túc xá, cô còn tới thư viện một chuyến, cố gắng tập trung học hành.

Sinh viên Thanh Hoa đều là người tài năng còn vô cùng cố gắng, hơn nữa không phải cứ thi đỗ vào trường là có thể yên tâm, nếu điểm thi cuối kỳ không đủ tiêu chuẩn khả năng còn bị khuyên thôi học.

Chiều thứ tư không có tiết, Thịnh Ngọc Châu mới tới nhà trọ của Lục Dữ một chuyết, kết quả Lục Dữ không ở nhà, hình như đã ra ngoài làm việc.

Thịnh Ngọc Châu cũng không để ý lắm, đều phấn đấu vì tương lai mà, dù ở thập niên 70 này hay ở đời sau, có ai là không phải phải phấn đấu kiếm tiền mua nhà đâu.

Thứ bảy, Thịnh Ngọc Châu lại tới nhà thím Cúc dạy thêm cho Lâm An Ca. Nhưng mà hôm nay khi cô đến, trong nhà thím Cúc không chỉ có mình Lâm An Ca, mà còn có ba bốn cậu nam sinh khác, đều trong độ tuổi đang học trung học.

Thịnh Ngọc Châu nhướng mày, giống như hiểu ra điều gì đó. Cô hỏi Lâm An Ca: “An Ca, mấy bạn này đều tới học bù cùng em à? Hay chỉ tới chơi?”

Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi như vậy, Lâm An Ca xấu hổ không thôi, khuôn mặt nhỏ cũng đã đỏ bừng lên.

Nghe mẹ mình dỗ ngọt khiến cô ấy nhất thời nóng đầu, chưa hỏi trước Thịnh Ngọc Châu đã vung tay đồng ý cho mấy cậu nam sinh kia ở lại học cùng mình rồi, nên bây giờ mới ngượng ngùng không thôi.

Hình như Thịnh Ngọc Châu cũng không ý kiến với hành vi học ké của đám nam sinh kia, cô chỉ mở miệng nói với Lâm An Ca: “Mở sách bài tập ra, chúng ta học nghe viết.”

Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, tất nhiên đám nam sinh kia muốn học ké kia cũng lấy sách giáo khoa tếng anh, sách bài tập, vở và bút viết ra rồi.

Nhưng mà điều khiến đám nam sinh kia không vui là, những từ Thịnh Ngọc Châu dạy bọn họ đều không biết, nghe cũng không hiểu, nên không thể viết theo được. Chỉ có Lâm An Ca là nghiêm túc nghe viết, sau đó phiên dịch câu đơn cho Thịnh Ngọc Châu nghe, rồi ngâm nga từ mới và viết đoạn văn.

Loading...