XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 281: Để cha mẹ xử lý
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:22:47
Lượt xem: 53
Phản ứng đầu tiên của mẹ Thịnh chính là: Không phải Ngọc Châu đã gặp phải chuyện gì chứ?
“Đúng đấy, Ngọc Châu, có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc với nhau, không sao đâu, con đừng sợ.” Cha Thịnh cũng lo lắng tương tự, vội vàng mở miệng an ủi con gái.
Thấy cha mẹ căng thẳng như vậy, Thịnh Ngọc Châu thật sự cạn lời, cũng mờ mịt không hiểu ra sao: “Không có chuyện gì cả, con chỉ muốn nói với cha mẹ một tiếng thôi.”
Cha mẹ Thịnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu. Cả hai đều không tin tưởng lắm, nên lại tiếp tc mở miệng an ủi.
“Ừ, không sao, chẳng qua chỉ là yêu đưng thôi mà, hơn nữa nông thôn xa như vậy, sẽ không ai biết được đâu.” Mẹ Thịnh tỏ vẻ không thành vấn đề, đừng lo lắng, bà ấy sẽ không để cô xảy ra chuyện.
Cha Thịnh cũng gật đầu tán đồng cách nghĩ của mẹ Thịnh: “Mẹ con nói đúng đấy, thi đỗ đại học rồi chỉ cần học tập chăm chỉ, tương lai góp sức cho quốc gia thôi.”
Bạn trai gì đó, không cần cũng được.
Nghe câu này của cha mẹ Thịnh, Thịnh Ngọc Châu cho rằng cha mẹ mình không vừa ý Lục Dữ… Ừm, khả năng không phải chỉ nhằm vào Lục Dữ, mà nhằm vào thân phận người nhà quê…
Trầm mặc một lát, Thịnh Ngọc Châu lại mở miệng nói tiếp: “Thật ra khi ấy, việc gì con cũng không biết làm, còn không làm được việc nặng. Lê Thừa Du và nữ thanh niên trí thức kia lại lôi kéo người trong khu tập thể xa lánh con, nếu không có Lục Dữ, khả năng con đã không sống nổi rồi…”
Nhắc đến chuyện ở nông thôn, giọng Thịnh Ngọc Châu hơi khổ sở: “Nữ thanh niên trí thức kia còn tính kế định ép gả con cho tên côn đồ trong thôn, nếu không có anh ấy, sợ là con không thể quay về rồi. Biết con muốn thi đại học, Lục Dữ không chỉ không ngăn cản, còn bao thầu hết cả việc nhà nông đến việc lặt vặt trong nhà, để con chuyên tâm ôn thi đại học…”
Nghe những lời này của Thịnh Ngọc Châu, cha mẹ Thịnh lại có cái nhìn mới về thằng nhóc ở nông thôn kia. Nhưng mà chỉ làm giúp Ngọc Châu nhà bà ấy chút việc nhà nông lại muốn cưới được con gái bà ấy sao? Hừ, cóc gẻ đòi ăn thịt thên nga!
Có điều, nghe Ngọc Châu nói thì có vẻ thằng nhóc kia cũng không tệ lắm, ai cũng biết thanh niên trí thức đã về thành phố, làm gì còn người nào đồng ý quay lại nông thôn chịu khổ?
Lê Thừa Du thành ra thế kia, chẳng phải vì bị người trong thôn ngăn cản không cho tham gia thi đại học sao?
“Cậu đó, tên Lục Dữ à?” Mẹ Thịnh không biết con gái mình nói vậy vì hoài niệm hay vì áy náy, còn nghĩ xem có thể gửi thứ gì xuống nông thôn trước đó Ngọc Châu làm thanh niên trí thức để bồi thường cho chàng trai tên Lục Dữ kia hay không.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, cô muốn nói với bọn họ, vì muốn bọn họ chấp nhận bạn trai mình chỉ là một anh nông dân, hơn nữa còn mang thành phần địa chủ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-281-de-cha-me-xu-ly.html.]
Cố Diệp Phi
Khụ khụ, đương nhiên, vế sau Thịnh Ngọc Châu sẽ cố gắng giấu diếm, cô không dám chắc cha mẹ mình có bởi vậy mà sinh ra thành kiến hay không.
“Không sao, cứ giao cho mẹ xử lý là được rồi.” Mẹ Thịnh lại tưởng Thịnh Ngọc Châu không biết nên xử lý thế nào, nên cố ý nỏi ra nhờ cha mẹ giúp đỡ.
Nghe ra điểm không thích hợp, Thịnh Ngọc Châu vội vàng nói: “Không phải đâu mẹ, ý con không phải vậy, ý con là làm người không thể… Vô trách nhiệm như vậy.”
Đâu phải cô muốn cắt đứt quan hệ với Lục Dữ, cô còn đang mong cha mẹ tiếp nhận Lục Dữ đây, hoặc ít nhất ấn tượng về anh đừng quá kém cũng được.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói câu này, cha mẹ Thịnh kinh ngạc nhìn cô, con gái bọn họ là người thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.
“Không hổ là con gái của cha! Làm người nên chịu trách nhiệm…” Cha Thịnh lập tức gật đầu khen ngợi Thịnh Ngọc Châu, nhưng ông ấy chưa kịp nói hết câu, đã bị vợ mình trừng mắt lườm cho một cái.
“Ông nói cái gì thế!” Chẳng lẽ ông ấy muốn tương lai con gái mình phải quay về nông thôn, gả cho thằng nhãi kia sao? Thằng nhãi tên Lục Dữ kia cũng xứng?
Sau khi bị đánh một cái, hình như cha Thịnh mới nhận ra lời vừa rồi của mình có điểm nào không đúng, sắc mặt ông ấy lập tức trở nên cổ quái.
Mẹ Thịnh lại dò hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu này, vậy con muốn làm th nào? Chẳng lẽ con… Vẫn còn liên lạc với thằng nhãi tên Lục Dữ kia sao?”
Trước đó bọn họ không hỏi thăm Thịnh Ngọc Châu chuyện ở nông thôn vì sợ động vào nỗi đau của cô, nhưng ai ngờ lại có người nhân lúc Ngọc Châu nhà bọn họ khốn khó, cưỡng ép con gái bà ấy.
“Đúng là thằng khốn nạn!” Nghĩ vậy cha Thịnh tức giận vỗ bàn.
Thấy hai người buông bát đũa, dáng vẻ tức giận, sau khi trầm mặc một lát, Thịnh Ngọc Châu lại nói lời hay giúp Lục Dữ: “Thật ra, Lục Dữ rất tốt, đã chăm sóc con rất nhiều, luôn để lại đồ ăn ngon cho con…”
Nhưng trong mắt cha mẹ Thịnh, lời hay ý đẹp của Thịnh Ngọc Châu đều là con gái mình ngây thơ, bị người ta che mắt, bị người ta lừa gạt.
Cha Thịnh lại nghiêm túc nhìn con gái, hỏi: “Có phải con vẫn còn liên lạc với thằng nhãi Lục Dữ kia hay không?”
Thấy chồng mình như vậy, mẹ Thịnh khẽ đẩy ông ấy một cái, nói lảng sang chuyện khác: “Ngọc Châu nhà chúng ta là người có trách nhiệm, như vậy khá tốt, nào, ăn nhiều chút…”
Nói xong, mẹ Thịnh còn gắp đồ ăn cho Thịnh Ngọc Châu. Cha Thịnh muốn nói thêm gì đó, lại bị mẹ Thịnh đè xuống.