XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 273: Người được hoan nghênh
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:20:26
Lượt xem: 52
Cố Cung xinh đẹp tọa lạc ở Tử Cấm Thành, hoàng cung phương đông mang lại cảm giác khác biệt hoàn toàn so với biệt thự hay lâu đài cổ ở phương tây, khiến đám người nước ngoài kia kinh ngạc cảm thán không thôi.
Khi dẫn bọn họ đi dạo Cố Cung, Thịnh Ngọc Châu còn giới thiệu xen kẽ lợi ích khi đầu tư mở nhà xưởng ở đất nước bọn họ, từ nhân công đến nguôn vật liệu giá rẻ… Tóm lại là nói toàn lời hay ý đẹp, hai bên trò chuyện với nhau rất vui.
Giữa trưa, Thịnh Ngọc Châu còn tới khách sạn lớn chuyên môn chiêu đãi khách nước ngoài, ăn ké một bữa cơm!
Quá hạnh phúc!
Không biết có phải vì thấy người đàn ông trung niên kia trả tiền công cho cô hay không, mà sau khi nhìn nhau một lát mấy người nam nữ tóc vàng mắt xanh kia còn boa thêm cho Thịnh Ngọc Châu một tờ năm mươi đô la Mỹ, cũng đưa cô cả danh thiếp của bọn họ.
Sau khi Thịnh Ngọc Châu cơm nước no say, nhận được tiền công phiên dịch rồi, người đàn ông trung niên kia còn muốn giới thiệu Thịnh Ngọc Châu vào cục xúc tiến đầu tư của bọn họ. Thịnh Ngọc Châu vội vàng xua tay nói hiện tại mình vừa vào đại học, còn bận học hành.
Nói đùa sao, làm nhân viên phiên dịch tiền lương một tháng mới bao nhiêu? Hơn nữa hiện tại mới bắt đầu cải cách, đang mạnh mẽ kêu gọi nhà đầu tư bên ngoài, không biết phải tiếp đón bao nhiêu đoàn khách đâu, cô chưa muốn mệt chết. Thà làm gia sư, hay phiên dịch tài liệu báo chí còn hơn.
Đương nhiên, Thịnh Ngọc Châu rất hứng thú với cng việc phiên dịch tạm thời này, nên nhờ đối phương nếu cần người thì có thể liên lạc với cô.
Ban đầu, chủ nhiệm cục xúc tiến đầu tư không để trong lòng, bởi nhân viên phiên dịch tạm thời giá cao như vậy ai thuê nổi?
Chỉ nửa ngày, đã mất hai mươi tệ của anh ta rồi!
Nhưng mà câu thành ngữ “Hữu xạ tự nhiên hương” không sai chút nào, hôm sau khi đám người nước ngoài kia quyết định đầu tư hạng mục nào đó, đã thuận miệng nhắc đến Thịnh Ngọc Châu một câu. Chủ nhiệm cục xúc tiến đầu tư nghe xong lập tức báo cáo lên trên, nhân tài như vậy, cục xúc tiến đầu tư bọn họ phải tranh thủ trước mới được.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thịnh Ngọc Châu và nhân viên của cục xúc tiến đầu tư bọn họ chính là, cô nói chuyện rất khéo léo, khi nói biết đan xen các phương diện khác khiến nhà đầu tư vui vẻ, còn nhân viên phiên dịch của cục xúc tiến đầu tư bọn họ chỉ biết phiên dịch lại lời bọn họ một cách khô cằn.
Cho dù không vào cục xúc tiến đầu tư bọn họ làm nhn viên phiên dịch, chỉ riêng tài ăn nói thôi cũng, bọn họ cũng hoan nghênh.
Những chuyện đó đều để nói sau. Hiện tại Thịnh Ngọc Châu đang vui vẻ cầm tiền công và tiền boa của mình về nhà.
Lúc này, trong khu tập thể cũng đang ồn ào vì Thịnh Ngọc Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-273-nguoi-duoc-hoan-nghenh.html.]
Thịnh Ngọc Châu vừa xinh đẹp vừa thông minh, thành tích học tập còn xuất sắc, đám thanh niên đều không nhịn được nảy sinh ý đồ, khi về nhà lập tức tâm sự với mẹ mình một phen.
Xem mắt?
Cầu hôn?
Ấn tượng về Thịnh Ngọc Châu trong mắt mẹ già nhà bọn họ cũng đã không còn là hồ ly tinh không an phận nữa, mà đổi thành cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh rồi, nếu tương lai sinh được cháu trai, chắc chắn cháu trai của bọn họ cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại…
Vẻ ngoài xinh đẹp thì làm sao? Không phải do gen của cha mẹ người ta ưu tú à?
Nhưng mà, khi bọn họ có ý nghĩ này, lại phát hiện ra người khác cũng có ý nghĩ tương tự… Thật đúng là, ruộng hoang không ai cày, vừa khai hoang lại có người tranh! Nhà bọn họ phát hiện Thịnh Ngọc Châu trước, dựa vào đâu phải nhường cho người khác?
Hôm sau, khi cha mẹ Thịnh đang thu dọn đồ đạc quay về viện nghiên cứu, bên viện nghiên cứu đã thúc giục bọn họ rất nhiều rồi. Sau đó, một đám phụ nữ trong khu tập thể đến nhà, ai cũng muốn xem mắt, cầu hôn Thịnh Ngọc Châu nhà bọn họ. Hừ!
“Ngại quá, Ngọc Châu nhà tôi còn đang đi học, chưa đến tuổi nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa con bé vẫn còn trẻ người non dạ, để nói sau.”
“Tôi tôn trọng ý kiến của Ngọc Châu nhà mình, chỉ cần nhân phẩm và tính cách không thành vấn đề, con bé cũng thích là được.”
Cố Diệp Phi
“Ừ, bây giờ Ngọc Châu nhà chúng tôi vẫn chưa có ý định này, nói thế nào cũng phải đợi tốt nghiệp đại học đã.”
Mẹ Thịnh từ chối liên hồi, tóm lại là không vội đính hôn cho Ngọc Châu, tất cả theo ý con gái nhà mình.
Các thím khác trong khu tập thể: Theo ý Ngọc Châu để con bé mắt mù chạy theo Lê Thừa Du sao?
Nghe là biết mẹ Thịnh đang kiếm cớ, rõ ràng là chướng mắt con trai nhà bọn họ đây mà, hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ là giày rách bị vứt bỏ mà thôi.
Từng chạy theo con trai nhà người ta như vịt, không rụt rè chút nào!
Khi về, bọn họ phải khuyên bảo con trai nhà mình tử tế mới được. Cưới vợ như vậy về nhà không an toàn chút nào! Cưới gì mà cưới, thà cưới con gái nhà bán thịt heo ở phố bên cạnh còn hơn, ít ra mỗi ngày đều có thể ăn thịt heo!