Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 272: Chăm chỉ kiếm tiền (2)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:20:10
Lượt xem: 65

Tiết học thứ hai không thú vị như tiết học vừa rồi, nhưng Thịnh ngọc Châu dạy rất kỹ, bắt đầu từ phát âm từ mới, đến đọc bài khóa từ những từ mới vừa học, rất nhanh An Ca đã nhớ kỹ.

Sau hai tiết học, Lâm An Ca thu hoạch được rất nhiều tri thức, Thịnh Ngọc Châu thu được phí dạy thêm, thím Cúc cũng rất vui vì con gái tiến bộ thấy rõ.

Thịnh Ngọc Châu cầm theo ba mươi đồng, vui vẻ ra về.

A, không phải về nhà, mà cô đi ra ngoài. Hiện tại đã bắt đầu cải cách kinh tế, Thịnh Ngọc Châu muốn xem thử xem, có công việc nào thích hợp để cô hoặc Lục Dữ làm không, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Thương trường như chiến trường, cô đã lập chí kiếm tiền để mua một căn tứ hợp viện ở thủ đô này rồi.

Tương lai chỉ cần ngồi chờ căn nhà tăng giá.

Ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu đi dạo Cung Tiêu Xã một lượt, sau đó lại tới chợ bán thức ăn phồn hoa, có không ít người bán hàng ở nơi này, đa số là bán đồ ăn.

Dạo hết một vòng đến khi mệt mỏi cô mới quay về nhà.

Khi ngang qua Cung Tiêu Xã, cô trông thấy có ba bốn người nam nữ tóc vàng mắt xanh đang cố gắng nói chuyện với một người đàn ông trung niên, nhưng mà rõ ràng là hai bên không thể giao tiếp với nhau, tình trạng vô cùng xấu hổ.

Thịnh Ngọc Châu đoán ra được, khả năng người đàn ông trung niên kia không biết tiếng Anh, nhưng… Lẽ ra trong niên đại này, người nước ngoài có thể tới nước mình, đa phần đều được lãnh đạo tiếp đón, có người phiên dịch đi theo mới phải chứ?

Quan sát vài giây, phát hiện ra đúng là không còn ai khác, nghĩ đến chuyên ngành mình đang học, cô bước đến gần: “Excuse-me, what—I-do-for-you?”

Thịnh Ngọc Châu vừa mở miệng, cả đám người lập tức nhìn qua, đặc biệt là mấy người tóc vàng mắt xanh kia, nghe Thịnh Ngọc Châu nói, hai mắt bọn họ sáng rực lên: “oh-my-god…”

Cuối cùng cũng có người nghe hiểu được. Bọn họ nói với Thịnh Ngọc Châu một tràng, người đàn ông bên cạnh thì lặng lẽ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên đầu.

Thịnh Ngọc Châu nói chuyện với đám bạn ngoại quốc kia một phen, sau khi nói xong, lại tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tốt nhất nên có nhân viên phiên dịch đi cùng, nếu không giao lưu tương đối khó.”

Người kia giải thích: “Vốn dĩ tôi có nhân viên phiên dịch riêng, nhưng mà cô ấy bị đau bụng…”

“Tiếng Anh của đồng chí lưu loát quá, không biết đồng chí đang làm việc ở đn vị nào thế?” Người đàn ông trung niên không kinh diễm lắm trước nhan sắc xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu, ngược lại vô cùng thưởng thức tài năng của cô.

“Tôi là sinh viên, năm nay vừa thi đỗ chuyên ngành tiếng Anh của đại học Thanh Hoa thôi, nhưng mà tôi có thể phiên dịch giúp anh, nói nhân viên phiên dịch của anh bị ốm, bảo bọn họ về nhà khách trước…” Thịnh Ngọc Châu nói chuyện thân thiện.

“Đừng đừng đừng…” Người đàn ông trung niên vội vàng ngắt lời, vất vả lắm anh ta mới mời được đám người nước ngoài này ra kh nhà khách, đang định lôi kéo đầu tư, bây giờ đưa về chẳng phải lãng phí cơ hội sao?

Sau đó anh ta nhìn qua Thịnh Ngọc Châu, chuyên ngành tiếng anh à…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-272-cham-chi-kiem-tien-2.html.]

Nhớ tới vừa rồi Thịnh Ngọc Châu nói chuyện rất lưu loát với đám người ngoại quốc này, chắc là tiếng Anh không tệ nhỉ?

“Không biết đồng chí có đang rảnh rỗi không? Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ…”

Giúp đỡ?

Cô không rảnh rỗi đâu. Thịnh Ngọc Châu không cần nghĩ đã chuẩn bị từ chối.

Nhưng trước khi Thịnh Ngọc Châu từ chối rõ ràng, người đàn ông kia đã vội vàng mở miệng: “Không phải bắt cô làm việc không công, tôi sẽ trả hai mươi đồng để nhờ cô phiên dịch giúp tôi một ngày.”

Hả? Hai mươi đồng? Nhiều vậy sao?

Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn qua, sau đó cảnh giác, không phải chiêu trò lừa người chứ?

Cố Diệp Phi

(Thịnh Ngọc Châu: Bọn buôn người có rất nhiều chiêu trò, chúng ta phải đề phòng cẩn thận.)

Có lẽ đã nhìn ra được ánh mắt cảnh giác của Thịnh Ngọc Châu, người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề kia vội vàng giải thích anh ta là nhân viên của cục xúc tiến đầu tư, mấy người tóc vàng mắt xanh này đều tới để tìm hiểu thị trường…

Đương nhiên là chưa phải người đã quyết định đầu tư.

Thịnh Ngọc Châu nghe xong, cảm thấy không thành vấn đề, mới quyết định nhận lời dẫn bọn họ đi tham quan khắp nơi, giới thiệu cho bọn họ về ưu thế của quốc gia mình.

Nhân viên cục xúc tiến đầu tư sửng sốt, ưu thế quốc gia? Tạm thời anh ta vẫn chưa nghĩ ra, chỉ biết hình như quốc gia đang có chính sách ưu đãi đối với nhà đầu tư nước ngoài…

Thấy người đàn ông kia ngây dại, Thịnh Ngọc Châu không để ý đến, mà quay sang tự mình nói với đám người nước ngoài kia.

Người đàn ông muốn xen miệng, lại phát hiện ra căn bản mình không thể xen vào, nhìn có vẻ như… Khách hàng của anh ta còn rất vui?

Hiện tại, sinh viên đại học đều lợi hại như vậy sao?

Trong ấn tượng của anh ta, sinh viên đại học công nông binh đều do đơn vị hoặc đội sản xuất tiến cử đi học, không phải dựa theo tri thức hay thành tích học tập.

Vừa thi đỗ năm nay, hiện tại mới khai giảng chưa lâu, chứng minh thời gian học tiếng Anh chưa dài… Anh ta quan sát Thịnh Ngọc Châu một lát, nghi ngờ có phải Thịnh Ngọc Châu đang nói chuyện lung tung hay không.

Nhưng nhìn đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia rất vui vẻ, không giống như không hiểu ý, hay giao lưu không thông thuận…

Sau khi hàn huyên với đám người nước ngoài kia vài câu, Thịnh Ngọc Châu lại quay sang nói với người đàn ông, đám người kia muốn đi thăm quan cố cung không, có dẫn bọn họ đi không?

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng ta đi luôn bây giờ.

Loading...