XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 271: Chăm chỉ kiếm tiền (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:19:54
Lượt xem: 54
Nhà thím Cúc.
Khi vào nhà, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra căn nhà này rất lớn. Lâm An Ca là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, khí chất hơi yếu đuối.
“An Ca, đây là chị Ngọc Châu nhà bác Thịnh, là gia sư mẹ cố ý mời về cho con đó! Sau này chị ấy sẽ dạy tiếng Anh cho con.” Thím Cúc bước đến giới thiệu cho Lâm An Ca.
Lâm An Ca ngẩng đầu, nhút nhát chào hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Chị… Chị Ngọc Châu…”
Nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô bé, Thịnh Ngọc Châu trầm mặc vài giây, Lâm An Ca này… hơi khó giải quyết rồi đây.
“Chúng ta cùng nhau học tiếng Anh nhé…” Cô quay đầu hỏi thím Cúc, có chiếc bàn học nào không, tiện thể bảo Lâm An Ca đi lấy sách tiếng Anh của cô ấy tới.
Thím Cúc thu dọn bàn ăn lấy chỗ cho hai người ngồi học, Lâm An Ca mang sách giáo khoa tới, đưa cho Thịnh Ngọc Châu. Cô cũng nghe nói về sự tích của Thịnh Ngọc Châu rồi, một người thành tích chẳng ra gì, sau khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức lại phấn đấu thi được vào đại học Thanh Hoa.
Trong lòng Lâm An Ca, Thịnh Ngọc Châu chính là đối tượng cô sùng bái, cho nên lúc này hai mắt cô sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu cũng nhìn ra được bạn nhỏ Lâm An Ca rất sùng bái mình, cô nhướng mày, nhìn lướt qua sách giáo khoa một lượt, đại khái biết được trình độ này tương đương với trình độ tiểu học ở kiếp trước.
Cố Diệp Phi
“An Ca, trước kia em từng học tiếng Anh chưa?” Thịnh Ngọc Châu buông sách giáo khoa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Lâm An Ca, dịu dàng hỏi.
Lâm An Ca lắc đầu, trước kia chưa bao giờ cảm thấy tiếng Anh có tác dụng, mẹ cô nói chỉ lãng phí thời gian và tinh lực.
“Vậy, An Ca thích ca hát không?” Đột nhiên Thịnh Ngọc Châu đổi đề tài.
Tuy rằng không biết vì sao Thịnh Ngọc Châu lại hỏi như vậy, nhưng mẹ vẫn ở bên, Lâm An Ca không dám gật đầu.
Cô bé nhìn trộm thím cúc, sau đó rụt người lại, hơi nhút nhát gật đầu.
“Chị dạy An Ca một bài hát, An Ca học theo có đươc không?” Khi nói câu này, cô đã lấy giấy bút ra, viết đủ 26 chữ cái tiếng Anh ABCD.
Thím Cúc ngồi bên cạnh, nghe thấy Thịnh Ngọc Châu dạy con gái mình như vậy, sắc mặt đã chuyển sang màu đen rồi. Gì cơ? Dạy hát? Bà ấy mời Thịnh Ngọc Châu qua đây để dạy con gái mình học tập đó!
Thịnh Ngọc Châu làm vậy, không phải lãng phí thời gian học tập của con gái bà ấy sao?
Xem ra, tự mình học và dạy người khác học là hai chuyện khác nhau, đợi hết một tiếng đồng hồ, cho con bé về thôi.
Nghĩ vậy, bà ấy đứng lên, xoay người đi ra ngoài bận rộn công việc của mình.
“Đây là ghép vần, có nhận ra không?” Cô đẩy bảng chữ cái mình viết đến trớc mặt Lâm An Ca, muốn dạy tốt trước hết phải khiến học sinh cảm thấy thú vị mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-271-cham-chi-kiem-tien-1.html.]
Lâm An Ca ngoan ngoãn gật đầu.
Thịnh Ngọc Châu dạy Lâm An Ca hát bài hát bảng chữ cái trước, sau đó mở sách giáo khoa của Lâm An Ca ra, dựa theo làn điệu cải biên của bài hát “My-name-is-linange”, dạy cô bé học thuộc từ mới trong sách.
Bắt đầu từ tên mình, rồi đến tên ba, mẹ, cửa sổ, cái bàn… Một tiếng sau, Lâm An Ca vui mừng ra mặt, có thể nhìn ra, cô học rất vui vẻ.
Trước khi ra về, Thịnh Ngọc Châu còn giao bài tập cho Lâm An Ca, phải viết mỗi từ mới hai dòng.
“Thím Cúc, một tiếng rồi.” Nhìn thím Cúc bận rộn trong phòng bếp, Thịnh Ngọc Châu mở miệng nhắc nhở.
“Ngọc Châu này, không phải thím nói cháu đâu, nhưng học tập không phải chơi đùa, cháu dạy như vậy không thích hợp lắm.” Thím Cúc không mấy vui vẻ với cách dạy học của Thịnh Ngọc Châu, bà ấy cho rằng Thịnh Ngọc Châu dạy như vậy không đáng năm đồng tiền.
“Thím Cúc, thím như vậy là cổ hủ rồi, An Ca, qua đây.” Thịnh Ngọc Châu vẫy tay gọi Lâm An Ca tới, trên mặt cô bé vẫn vương ý cười.
Lâm An Ca ngoan ngoãn chạy đến chỗ cô: “Chị Ngọc Châu.”
“An Ca, còn nhớ vừa rồi chị Ngọc Châu dạy gì không?” Nhìn Lâm An Ca, sắc mặt Thịnh Ngọc Châu trở nên ôn hòa, cô bảo Lâm An Ca đọc lại những g mình vừa dạy cho thím Cúc nghe.
Đứng trước mẹ mình, Lâm An Ca ngượng ngùng đỏ cả mặt, Thịnh Ngọc Châu cổ vũ cô bé mãi, Lâm An Ca mới bắt đầu thể hiện. Đầu tiên là hát bài hát bảng chữ cái, sau đó là từ mới mà vừa rồi Thịnh Ngọc Châu dạy cô bé.
Tuy thím Cúc không biết tiếng Anh, nhưng bà ấy nhìn ra được, hình như con gái mình thật sự học được rồi.
“Ui da, Ngọc Châu này, thím không ngờ An Ca nhà chúng ta lại giỏi như vậy đó…” Bà ấy lập tức đổi giọng, xoay một trăm tám mươi độ chuyển sang khen ngợi Thịnh Ngọc Châu.
“Thím, đây là nội dung bài đầu tiên trong sách giáo khoa tiếng Anh, nếu không tin thím có thể nhờ anh trai An Ca kiểm tra lại xem có sai chỗ nào không.”
Từ đầu đến cuối Thịnh Ngọc Châu luôn giữ vững thái độ hiền hòa, nhưng giọng nói lại mang chút kiêu ngạo của người đọc sách, ngữ điệu giống như không được vui cho lắm.
Thím Cúc không hổ thẹn chút nào, lại tươi cười hớn hở kéo Thịnh Ngọc Châu ngồi xuống, rồi rót cho cô một cốc nước ấm: “Vừa rồi dạy liền một tiếng đồng hồ, chắc khát lắm rồi nhỉ? Ngọc Châu uống nước đi! Thím nói vậy chỉ vì lo lắng chuyện học hành của An Ca thôi mà.”
“Nào cầm lấy, đây là tiền dạy thêm hai ngày, An Ca vẫn cần cháu giúp đỡ nhiều hơn…” Thím Cúc cười ha hả, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Vừa rồi, con gái bà ấy mắc cỡ đỏ mặt nhưng vẫn hát lại bài hát tiếng Anh mới học xong, thím Cúc biết học theo Thịnh Ngọc Châu chắc chắn không sai.
Thịnh Ngọc Châu tự tin hào phóng như vậy, thím Cúc rất muốn con gái Lâm An Ca nhà mình học theo Thịnh Ngọc Châu, con gái mà nhút nhát quá, ra ngoài dễ bị người ta bắt nạt.
“Cám ơn thím, thím cứ yên tâm, thành tích tiếng Anh của An Ca cứ để cháu lo!” Thịnh Ngọc Châu cũng cười tươi tắn, bình thường tiền lương của công nhân cũng chỉ ba mươi đồng một tháng. Có điều, chồng thím Cúc làm việc ở viện nghiên cứu, con trai cả làm đoàn trưởng trong quân đội, con trai thứ hai đang làm chủ nhiệm xưởng sản xuất… Chậc chậc, khó trách có thể đầu tư cho Lâm An Ca như vậy.
“An Ca, mau uống nước, đi vệ sinh đi, lát nữa học thêm một tiết nữa.” Thịnh Ngọc Châu mở miệng nói với Lâm An Ca.