XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 263: Hành động của pháo hôi (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:23:22
Lượt xem: 62
Phòng ký túc có sáu giường, khi bọn họ đến nơi, cũng chỉ còn lại một giường, còn là giường tầng trên.
Cha mẹ Thịnh lo lắng nhíu mày, Ngọc Châu nhà bọn họ ngủ giường trên, lỡ buổi tối ngủ say lăn xuống thì làm sao?
Dù buổi tối không ngủ lại ký túc xá, buổi trưa vẫn phải về nghỉ ngơi, cao như vậy, Ngọc Châu trèo lên thế nào được?
Cha mẹ Thịnh nhìn lướt qua người trong phòng một lượt, định mở miệng hỏi có ai muốn đổi giường với bọn họ không.
Khi cha mẹ Thịnh quan sát sinh viên trong ký túc xá, người trong phòng cũng đang đánh giá ba người một nhà vừa vào phòng này.
Cha Thịnh với mẹ Thịnh đều là nhân viên nghiên cứu, tiền lương không thấp, tất nhiên sẽ không đối xử khắt khe với bản thân trong vấn đề ăn mặc, cả ba người đều áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn đã biết không phải gia đình bình thường.
Hôm nay Thịnh Ngọc Châu mặc một chiếc váy liền sáng màu, pối hợp với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô… Nhìn có vẻ không dễ ở chung.
Cố Diệp Phi
Vì Thịnh Ngọc Châu phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức chịu khổ nhiều như vậy, nên hiện tại mẹ Thịnh chỉ muốn bồi thường cho cô thôi, có thể nói là tuyệt đối nuông chiều Thịnh Ngọc Châu.
Nhìn lướt qua bốn chiếc giường bên dưới, giường nào cũng có sinh viên ngồi rồi, ánh mắt mẹ Thịnh dừng trên người nữ sinh viên ngồi giường dưới cạnh cửa.
“Bạn học này, không biết có thể đổi giường với bạn được không?” Thái độ của mẹ Thịnh rất tốt, nhìn vô cùng hiền lành: “Ngọc Châu nhà chúng tôi tương đối nhát gan…”
“Mẹ…” Thịnh Ngọc Châu ở phía sau trợn tròn mắt, không ngờ mẹ mình vừa mở miệng đã hỏi chuyện này. Sau khi sửng sốt, cô ngượng ngùng kéo góc áo mẹ mình.
Nhìn bạn học nữ kia tương đối tiều tụy, tang thương, khó nhìn ra là thanh niên trí thức hay con gái nông thôn, dáng vẻ hơi yếu đuối. Sau khi nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu ở phía sau, trong mắt cô ấy lộ vẻ hâm mộ, đối với đề nghị của mẹ Thịnh, cô ấy cũng không từ chối.
“Được, được ạ.” Không biết vì không muốn gây chuyện, hay vì khí thế của ba người một nhà bọn họ dọa sợ, cô ấy ấp úng đáp.
Các bạn học khác thấy mẹ Thịnh làm như vậy, đều nhíu mày.
“Không, không cần đâu, tớ ngủ giường trên cũng…” Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng nói với cô gái kia, cô không muốn chiếm giường ngủ của người khác.
“Cảm ơn cháu nhé, để dì dọn đồ giúp cháu.” Nhưng Thịnh Ngọc Châu chưa kịp nói hết câu, mẹ Thịnh đã vui cười hớn hở bước đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-263-hanh-dong-cua-phao-hoi-2.html.]
Thịnh Ngọc Châu không biết phải làm sao đành quay đầu xin cha mình giúp đỡ. Cha Thịnh lại đứng yên tại chỗ, nếu đối phương không phải con gái, ông ấy cũng xông tới dọn đồ giúp rồi.
Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ những bộ phim truyền hình trước kia cô xem, bình thường ba nhà một người hành động giống như vậy, đều là pháo hôi sẽ bị nữ chính vả mặt đó…
Nhưng mà, qua cách ăn mặc trang điểm của người nhà họ Thịnh, ai cũng nhìn ra được gia thế nhà bọn họ không tồi, không phải nhà giàu cũng là nhà quan, sinh viên có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa như bọn họ tất nhiên không phải loại người không có đầu óc, bọn họ sẽ không làm ra hành động cứng đối cứng, dù không thích cũng sẽ giấu trong lòng.
Đừng thấy mẹ Thịnh là nhân viên nghiên cứu mà coi thường, trong vấn đề dọn dẹp bà ấy cũng rất chuyện nghiệp đó, sau khi chuyển đồ giúp cô gái kia, bà ấy còn nhanh chóng dọn dẹp giường trên giúp đối phương.
Cha Thịnh thì thu dọn đồ đạc giúp Thịnh Ngọc Châu, vừa lau dọn vừa căng rèm… Hoàn toàn không có tác phong đàn ông khoanh chân phủi tay mặc kệ của đàn ông thời đại này.
Trước kia khi cha mẹ Thịnh đi du học, cũng từng bị sinh viên nước ngoài bắt nạt, cho nên ông bà ấy hiểu rõ, môi trường học tập có ảnh hưởng thế nào với con mình, bọn họ không hy vọng Thịnh Ngọc Châu cũng gặp phải chuyện tương tự.
Bởi vậy, vừa đến ký túc xá, cha mẹ Thịnh đã ra oai phủ đầu, cho các bạn học trong phòng biết, Ngọc Châu nhà bọn họ không phải người dễ bắt nạt.
Thịnh Ngọc Châu chưa kịp giao lưu với bạn cùng phòng đã bị cha mẹ Thịnh kéo ra ngoài ăn cơm, con gái vừa về mấy ngày đã phải xa bọn họ, bọn họ không nỡ.
Trước khi rời đi, mẹ Thịnh còn tặng cô gái đồng ý đổi giường với Thịnh Ngọc Châu kia một hộp đồ ăn vặt nhỏ.
“Cám ơn cháu nhé, nếu đươc, hy vọng sau này cháu có thể chiếu cố Ngọc Châu nhà dì nhiều hơn.”
Cô gái nhỏ kia không muốn nhận, cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng mẹ Thịnh vẫn khăng khăng đặt lên giường cô ấy, rồi kéo cha Thịnh và Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, khiến cô gái kia không biết phải làm sao.
Nghe cha mẹ Thịnh thở dài, Thịnh Ngọc Châu cạn lời: “Con chỉ đi học thôi mà, hơn nữa, nếu không có tiết, buổi tối con sẽ về nhà, huống chi còn có thứ bảy chủ nhật…”
Cha Thịnh nghe vậy vội đổi đề tài: “Phải rồi Ngọc Châu, bạn cha nói, nếu tuần này con vẫn chưa dịch xong số tài liệu kia thì bọn họ không nhận nữa.”
Đột nhiên cha Thịnh nhắc nhở, mẹ Thịnh thấy chồng mình tạo áp lực cho con gái yêu, lập tức đánh ông ấy một cái: “Nói cái gì thế!”
“Con biết rồi! Con sẽ cố gắng dịch nhanh hơn!” Qua khoảng thời gian ở chung này, Thịnh Ngọc Châu đã hiểu, tuy cha mẹ Thịnh rất chiều con, nhưng cha Thịnh vẫn giữ vững nguyên tắc, còn mẹ Thịnh thì chiều con không biên giới.
Thịnh Ngọc Châu cũng biết, khi cô rời khỏi thôn Minh Hà, quốc gia cũng đã công bố thông báo cải cách kinh tế rồi, chỉ vì thôn Minh Hà quá xa xôi, tin tức vẫn chưa truyền đến mà thôi.
Hiện tại buôn bán đã không bị quy kết là đầu cơ trục lợi nữa, mọi người có thể tự do buôn bán trong khuôn khổ cho phép rồi, cô phải mau chóng thông báo cho Lục Dữ mới được…