XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 257: Chia ly
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:18:53
Lượt xem: 62
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến mùng bốn.
Hôm đó, Lục Thu Hạo cảm nhận được rõ ràng bầu không khí trong nhà khang khác, nhưng mà, với chỉ số thông minh của mình, cậu lại không nghĩ ra được rốt cuộc khác ở chỗ nào.
Chỉ biết, anh trai bảo mình lên giường ngủ sớm. Lục Thu Hạo cũng ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, sau đó lên giường đi ngủ.
Thấy Lục Dữ buồn bã như vậy, trên mặt Thịnh Ngọc Châu cũng lộ vẻ đau lòng. Cô kéo Lục Dữ về phòng mình, nhỏ giọng nói với Lục Dữ về bí mật tương lai.
“Lục Dữ, anh đừng lo lắng quá, không lâu nữa quốc gia sẽ cải cách kinh tế, tương lai chúng ta có thể mua nhà, có thể đăng ký hộ khẩu ở thủ đô…” Khi nói ra lời này, Thịnh Ngọc Châu lại hơi chần chừ.
“Lục Dữ, anh có muốn chuyển đến sống ở thành phố không? Hay là, anh muốn ở lại nơi này cả đời?” Thịnh Ngọc Châu đổi giọng, chuyển sang dò hỏi Lục Dữ.
Hình như Lục Dữ nghe ra được điều gì đó từ lời Thịnh ngọc Châu nói, con ngươi sâu thẳm soáy vào người cô. Đương nhiên là anh muốn mua nhà, đăng ký hộ khẩu ở thành phố rồi, nhưng mà… Quan trọng là trong tay anh không có nhiều tiền như vậy.
Tuy rằng anh kiếm được không ít tiền từ chợ đen, có thể lo cơm ăn áo mặc cho gia đình, nhưng… Chưa đủ để mua nhà, hơn nữa còn là nhà ở thủ đô.
Thịnh Ngọc Châu thì tràn đầy hy vọng về tương lai, cô ngồi bên cạnh cầm tay Lục Dữ, giọng nói đầy chờ mong: “Lục Dữ, cùng nhau cố gắng nhé, nhất định chúng ta sẽ làm được.”
Cô không thể ở lại nơi này, hơn nữa, nếu tương lai ở bên nhau, ngoài mình ra, tương lai còn có con cái, nền giáo dục dành cho con cái cũng là cả vấn đề.
“Ở đây, mọi người đều nhìn anh và A Hạo bằng ánh mắt khác thường, tương lai thì sao? Nếu anh cưới vợ sinh con…” Thịnh Ngọc Châu mở miệng khuyên nhủ Lục Dữ.
Đi nào, cùng lên thành phố sống đi…
Nghe Thịnh Ngọc Châu nhắc tới chuyện con cái, đột nhiên ánh mắt Lục Dữ co lại, sau đó nhìn lướt qua bụng Thịnh Ngọc Châu.
“Ừ.” Lục Dữ mở miệng.
“Chúng ta cố gắng mua nhà sau khi quốc gia cải cách kinh tế đi.” Thịnh Ngọc Châu cúi đầu, hôn một cái lên mặt Lục Dữ, giọng nói đầy vui vẻ.
“Lục Dữ, anh không được tiếp xúc với cô gái khác khi em về thành phố đâu đấy!” Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc mở miệng nói với Lục Dữ, anh phải biết đối xử lạnh lùng với tình địch của cô đó, biết chưa?
“Ừ.” Căn bản cũng không có ai tiếp xúc với anh.
Thịnh Ngọc Châu đang tự hỏi tương lai mình có thể làm gì, chuyên ngành tiếng Anh có thể làm phiên dịch… Cô có thể tìm việc làm trong phương diện này, ví dụ như phiên dịch sách, tài liệu cho tạp chí…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-257-chia-ly.html.]
Khi Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa nghĩ xong, Lục Dữ đã ôm lấy cô, hình như đã hiểu được ý của Thịnh Ngọc Châu, cảm động trong lòng không từ ngữ nào có thể biểu đạt được, đành phải dùng hành động trực tiếp.
Cố Diệp Phi
Đàn ông vừa mới khai trai hơi khó có thể tiết chế bản thân, may mà Lục Dữ biết đường đánh thức Thịnh Ngọc Châu, nếu không, chắc chắn Thịnh Ngọc Châu sẽ lỡ chuyến tàu.
Bởi vì lần trước đi xe buýt lên huyện khiến Thịnh Ngọc Châu cực kỳ khó chịu, lần này Lục Dữ còn cố ý thuê máy kéo trong thôn cho cô.
Đồ đạc của cô có ba bốn túi, đương nhiên, tất cả đều là đồ dùng hàng ngày, đồ quý giá được cô bỏ riêng vào cặp sách cá nhân, trước khi cô đi Lục Dữ còn dặn đi dặn lại cô, lên tàu nhất định phải để ý kỹ.
Vì quá nhiều đồ đạc, Lục Thu Hạo cũng đi cùng để giúp đỡ. Bởi vì chưa từng đi xa như vậy, còn không phải chen chúc trên máy kéo, Lục Thu Hạo rất vui vẻ đi theo.
Trên máy kéo, Lục Thu Hạo luôn ríu rít hỏi thăm Thịnh Ngọc Châu chuyện quay về thành phố, Thịnh Ngọc Châu nhỏ giọng dỗ dành Lục Thu Hạo
Lục Dữ ở bên cạnh, bản mặt nghiêm trang, không nói gì.
Thi thoảng ngẩng đầu lên, Thịnh Ngọc Châu còn cảm nhận được hơi thở u ám tỏa ra từ người Lục Dữ, nhưng cô không mở miệng dỗ dành anh.
Khi đến ga tàu hỏa, anh hai Trần chủ động xách đồ xuống cho bọn họ, sau đó kéo Lục Thu Hạo lại: “Tôi trông nó giúp cậu.”
Nơi này quá nhiều người, chẳng may bị bắt cóc thì không ổn.
“Cảm ơn.” Lục Dữ gật đầu với anh hai Trần, sau đó dặn dò Lục Thu Hạo, phải ngoan ngoãn đứng chờ ở nơi này không được đi đâu hết, đợi anh về sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, biết chưa?
Lục Thu Hạo ngoan ngoãn gật đầu.
“A Hạo ngoan.” Thịnh Ngọc Châu đưa cho Lục Thu Hạo một chiếc kẹo, để cậu vừa ăn vừa chờ đợi, sau đó cô nhìn về phía Lục Dữ: “Đi thôi.”
Trước khi lên tàu, Thịnh Ngọc Châu nhìn thẳng vào Lục Dữ, sau đó ôm chặt lấy anh: “Lục Dữ, em sẽ viết thư cho anh, ngày nghỉ phép nhớ lên thị trấn lấy thư đấy.”
Trước ga tàu hỏa đều là người chia ly, Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu chỉ ôm nhau, cũng không có gì hiếm lạ.
Thịnh Ngọc Châu xách mấy túi hành lý lên tàu, hơi phiền não vì sao mình lại có nhiều đồ như vậy.
Lục Dữ đứng bên ngoài, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Thịnh Ngọc Châu trong khoang tàu, giống như tách biệt với tiếng ồn ào bên ngoài, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, trong tâm trí chỉ có cô gái sắp rời xa mình kia.
Rất lâu, rất lâu sau, mãi cho đến khi tàu hỏa lăn bánh về phương xa, Lục Dữ mới thu mắt lại, xoay người quay trở về…