XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 252: Trước giờ chia xa (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:17:04
Lượt xem: 44
Thịnh Ngọc Châu không biết cha mẹ sẽ phản ứng thế nào khi nhận được lá thư mình gửi về, càng không biết mẹ Thịnh từng nảy sinh ý định đến đón cô về, nhưng mà đã từ bỏ sau khi được cha Thịnh khuyên can.
“Đâu phải Ngọc Châu không biết đường quay về, hơn nữa, lỡ bà đi đón, Ngọc Châu lại đang trên đường quay về rồi, vậy chẳng phải phí công đi một chuyến sao?” Trong thư Thịnh Ngọc Châu không viết khi nào mình quay về, nên cha Thịnh tưởng cô đã lên đường rồi, bởi vì gửi thư từ nông thôn tới nơi này cũng phải mất mấy ngày.
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu đang lên núi đào rau dại, bắt thỏ với Lục Dữ, hai người còn bắt được một con rắn ngủ đông.
Khi nhìn thấy rắn, Thịnh Ngọc Châu sợ đến mức luống cuống, lại không dám thét to, sợ đánh thức con rắn kia, còn định kéo Lục Dữ lui về phía sau.
Nhưng Lục Dữ lại nhanh tay cắm cây trúc vót nhọn xuống đầu con rắn, cây trúc đ.â.m xuống, con rắn đang ngủ đông kia lập tức mất mạng.
Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào con rắn kia, sau đó lại không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía Lục Dữ. Chưa từng thấy Lục Dữ thể hiện bản lĩnh này trước mặt mình, Thịnh Ngọc Châu chỉ có thể nói: Vì sao anh ấy lại ưu tú như vậy?
Biết Thịnh Ngọc Châu không thích, Lục Dữ bước tới, nhặt lên, vứt thẳng vào sọt sau lưng mình, chỉ còn lại một mảng m.á.u rắn nhiễm đỏ trên nền tuyết trắng.
Trông thấy hành động này của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu trầm mặc một lát, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc sọt sau lưng anh, chần chừ hỏi.
“Lục Dữ, anh… Anh chắc chắn nó đã c.h.ế.t chưa?” Thịnh Ngọc Châu thấp thỏm, nếu con rắn kia chưa c.h.ế.t hẳn, lát nữa đột nhiên sống lại cắn người, vậy chẳng phải Lục Dữ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Hình như nghe ra được lo lắng trong lời Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ thả chiếc sọt của mình xuống, cố ý kéo con rắn ra cho Thịnh Ngọc Châu xem.
Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua, sau khi trầm mặc nửa giây, cô giơ ngón tay cái lên với anh, vẻ mặt sùng bái, không tiếc lời ca ngợi: “Lục Dữ, anh giỏi quá!”
Được khen khóe môi Lục Dữ cũng cong lên, nhưng người không giỏi ăn nói như anh sau đó cũng chỉ biết cõng sọt lên tỏ vẻ anh có thể lợi hại hơn nữa.
Cố Diệp Phi
Mang theo suy nghĩ của mình, người đàn ông bắt đầu biểu lộ ra sức mạnh của bạn trai, giống khổng tước xòe đuôi hấp dẫn đối tượng khác phái, vừa đẹp trai vừa ngầu đến mức Thịnh Ngọc Châu không nhịn được khen không dứt miệng.
Cả ngày, tâm trạng của Lục Dữ đều lâng lâng bay bổng, thấy sắc trời không còn sớm, Thịnh Ngọc Châu mới nhẹ nhàng kéo tay Lục Dữ về nhà.
Thấy anh trai về, Lục Thu Hạo hưng phấn chạy ra xem, hai tay nhỏ bám vào sọt, trông thấy nhiều đồ ăn như vậy, cậu lập tức nhảy cẫng lên.
Oa! Nhiều thịt quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-252-truoc-gio-chia-xa-1.html.]
Lục Thu Hạo cười ngoác miệng, suýt nữa đã chảy cả nước miếng: “Anh trai, đêm nay có thịt ăn rồi!”
Còn vẫn đề anh trai với chị Ngọc Châu đang nắm tay nhau, Lục Thu Hạo không để ý tới, cậu chỉ biết tối nay sẽ có thịt ăn thôi!
Cuối năm, ngoài hoạt động mổ heo, năm nay còn có thêm một hoạt động mới chính là bắt cá.
Ao cá mọi người đào hồi đầu xuân năm nay đã tròn một vụ, cũng nên bắt cá rồi. Ngoài số các phải nộp lên trên, số còn lại mỗi nhà còn được chia một chút.
Đầu tiên làdùng lưới đánh cá vớt một vòng, sau đó tháo nước để các thôn dân xuống bắt cá. Đương nhiên, tất cả đều phải nộp lên, không phải ai bắt được là của người đó.
Quy định là như vậy, nhưng không đại biểu mỗi thôn dân đều nghĩ như vậy. Lén giấu một con trong túi quần cũng có sao đâu? Trời lạnh như vậy, nếu không có lợi ích gì, ai vui lòng xuống ao bắt cá?
Đặc biệt là mấy bà thím, cả đám đều xoa tay hầm hè, nhưng không ai làm quá đáng, cùng lắm chỉ giấu một hai con cá nhỏ đi mà thôi.
Trưởng thôn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, mục đích đào ao thả cá vì kiếm thêm đồ ăn cho thôn dân, chỉ cần đừng quá đáng là được.
Thịnh Ngọc Châu cũng rất hứng thú muốn trải nghiệm, nhưng bị Lục Dữ khuyên can, phải nói là vô cùng nghiêm túc cấm cô xuống ao bắt cá mới đúng.
“Trời lạnh thế này, không tốt cho sức khỏe.” Lục Dữ vẫn luôn nhớ rõ lời Thịnh Ngọc Châu nói với mình, con gái không được chạm vào nước lạnh, nếu không dễ dẫn tới đau bụng kinh.
Anh vẫn nhớ rõ lần Thịnh Ngọc Châu đau bụng kinh sắc mặt trắng bệch khiến anh đau lòng muốn chết, bây giờ sao anh nỡ để Thịnh Ngọc Châu xuống ao cá vừa bẩn vừa lạnh thế này.
“Em muốn anh xuống bắt cho em.” Năm ngoái khi chưa có ao cá, anh còn ra bờ sông bắt cá cho Thịnh Ngọc Châu đó.
Lục Thu Hạo cũng hưng phấn, muốn bắt cá, muốn bắt cá!
Ngày hôm đó, ông trời phù hộ, mặt trời sáng rực rỡ, buổi sáng vẫn còn lạnh nhưng đến giữa trưa, ánh nắng chiếu xuống thời tiết đã ấm lên nhiều.
Thịnh Ngọc Châu bị Lục Dữ cưỡng ép ngồi trên bờ, thôn dân nhìn thấy cảnh ấy đều cười trêu ghẹo Thịnh Ngọc Châu.
Vì không khí cuối năm quá náo nhiệt, các thôn dân đã dần quên mất chuyện thanh niên trí thức Lê, đương nhiên, ngoài nhà họ Trần.