XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 251: Ai sắp tới
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:39:44
Lượt xem: 60
Máy kéo trở lại thôn, người khác đều xuống xe rồi, Lục Dữ mới nhẹ nhàng đánh thức Thịnh Ngọc Châu. Anh nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Tới nơi rồi, về nhà thôi.”
Bị đánh thức, Thịnh Ngọc Châu mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái xinh đẹp, một lúc lâu sau hình như nhận ra mình đang ở đâu, mới thong thả nhảy xuống khỏi đùi Lục Dữ.
Lúc này trên xe chỉ còn anh hai Trần, nhưng anh ta không hề để ý đến chuyện tình cảm giữa hai người, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện nhà của anh ta đã bị đốt.
Khu tập thể thanh niên trí thức.
Khi biết Lê Thừa Du to gan đến mức phóng hỏa đốt cháy nhà họ Trần, thanh niên trí thức đều không nhịn được thầm mắng, Lê Thừa Du này thần kinh rồi!
May mà kẻ điên ấy đi lăn lộn nhà họ Trần, nếu anh ta phóng hỏa đốt khu tập thể thanh niên trí thức, buổi tối mọi người đều ngủ sâu, chẳng phải cả đám sẽ bị thiêu c.h.ế.t thẳng cẳng sao?
“Phải rồi, khi nào các cậu về thành phố thế?” Cao Á Dương thi đỗ đại học cười rất vui vẻ, nhìn hỏi mấy người khác cũng thi đỗ giống mình. Anh ta đã thu dọn đồ đạc xong rồi, chỉ còn chờ ngày rời khỏi nơi này thôi.
“Cũng sắp rồi, đang thu dọn đồ đạc, vẫn nên đi sớm thì hơn.” Vốn dĩ bọn họ định làm nốt tháng này, có thể kiếm thêm chút lương thực mang đi theo, nhưng nhìn thấy Lê Thừa Du làm ra hành động khiến người ta kinh hãi như vậy, bọn họ lại sợ thanh niên trí thức không thi đỗ cũng nổi điên.
“Tôi cũng thấy nên…”
Mấy thanh niên trí thức thi đỗ đại học túm tụm lại với nhau nói chuyện, người không thi đỗ không có đề tài chung, cũng không khăng khăng chen lại gần.
“Năm nay chúng ta thi không đỗ, nhưng mà nửa nm sau vẫn còn cơ hội! Chúng ta cố gắng tranh thủ thi đỗ trong lần này!” Lý Yến vô cùng hối hận vì trước đây khi Thịnh Ngọc Châu khuyên mình đọc nhiều sách, mình đã không cố ắng.
“Đúng vậy, đừng nản chí!” Thanh niên trí thức khác cũng gật đầu, trong khu tập thể chỉ có mấy người thi đỗ, dư lại đương nhiên phải tiếp tục ở lại nông thôn rồi.
“Còn nữa, giai đoạn này thanh niên trí thức chúng ta phải cẩn thận chút, vừa xảy ra chuyện Lê Thừa Du…” Đúng là đen như chó, ban đầu là chuyện Giang Quả Nhi, bây giờ lại đến chuyện Lê Thừa Du, mẹ nó, vì sao cứ liên lụy đến thanh niên trí thức bọn họ thế.
Sau khi nói xong, Lý Yến còn nhìn về phía thanh niên trí thức khác, cảnh cáo: “Tôi không quan tâm các cậu có thù hận gì, ít nhất đừng liên lụy đến người khác.”
“Đúng thế!” Mấy người cùng gật đầu, bọn họ không mu gy chuyện, chỉ muốn bình yên qua ngày thôi, ai ngờ lại có thanh niên trí thức xấu xa đến vậy.
Vì chuyện Lê Thừa Du, thái độ của các thôn dân với thanh niên trí thức đã gả, cưới về nhà mình đã tốt hơn đôi chút, nhưng thi thoảng vẫn giở giọng âm dương quái khí, chỉ sợ nhà mình cũng bị đốt như nhà họ Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-251-ai-sap-toi.html.]
…
Nhà họ Trần.
Cố Diệp Phi
Cha mẹ Trần đối xử với Trần Kim Phượng coi như không tệ, nhưng hai vợ chồng anh cả và anh hai lại oán hận rất nhiều, nếu Trần Kim Phượng không khăng khằng đòi ở bên Lê Thừa Du, nhà bọn họ sẽ bị cháy sao? Bây giờ còn phải tốn nhiều tiền tu sửa như vậy…
Quá đau lòng!
Trần Kim Phượng cũng phát hiện ra gần đây bầu không khí trong nhà không ổn lắm, hai người chị dâu luôn giở giọng âm dương quái khí với mình, nhưng… Đâu phải cô cố ý, chuyện xấu do Lê Thừa Du gây ra, vì sao lại giận chó đánh mèo lên người cô ?
Nhưng Trần Kim Phượng có ấm ức thế nào, cũng không thay ổi được thái độ của người nhà đối với cô ấy.
Phía bên kia, ở thủ đô xa xôi, cuối cùng cha mẹ Thịnh đã nhận được thư Thịnh Ngọc Châu gửi về. Vừa mở thư ra đọc, mẹ Thịnh lập tức vui mừng cất cao giọng: “Ngọc Châu nhà chúng ta giỏi quá, con bé thi đỗ Thanh Hoa rồi!”
Khi nói ra lời này, bà ấy vui đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên. Với thành tích của con gái bà ấy, có thể thi đỗ đại học bình thường bà ấy đã rất vui rồi, ai ngờ Thịnh Ngọc Châu lại thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước.
“Cái gì?” Vừa nghe thấy vợ mình nói như vậy, cha Thịnh cũng kinh ngạc chạy đến, ngó qua xem.
Quả Nhiên, nhìn thấy con gái mình viết đã thi đỗ đại học Thanh Hoa, khóe miệng ông ấy lập tức ngoác đến tận mang tai, hưng phấn vỗ tay.
“Ngọc Châu nhà chúng ta giỏi quá!”
Trước kia ông bà ấy còn lo lắng cho tương lai của Thịnh Ngọc Châu, bây giờ không cần buồn rầu nữa rồi.
“Khoa ngoại ngữ à? Sao lại chạy đi học tiếng Anh nhỉ?” Đọc kỹ một lượt, cha Thịnh lại nhíu mày, không phải từ trước đến nay Ngọc Châu luôn ghét học tiếng Anh sao?
“Có lẽ con bé muốn giúp chúng ta…” Mẹ Thịnh định giải thích cho Thịnh Ngọc Châu, nhưng hình như lại không giải thích nổi. Đươc rồi, không quan tâm trước kia Ngọc Châu có thích hay không, sau này thích là được.
Cha Thịnh không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy đây là chuyện vui lớn, nhất định phải chúc mừng… A, nhưng mà thời buổi này cấm mở tiệc…
Mẹ Thịnh lại đưa ra ý kiến hay hơn, bà ấy dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía cha Thịnh: “Ông xã, hay là chúng ta đi đón Ngọc Châu về đi?”
Lục Dữ: Cái gì? Ai sắp tới? Tới làm gì?