Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 250: Đệm thịt

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:30:07
Lượt xem: 69

Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ đi dạo cung tiêu xã xong lại tới tiệm cm quốc doanh một chuyến, sau đó còn nhớ mua về cho Lục Thu Hạo. Lúc hai người quay lại nơi cờ máy kéo, thôn dân vẫn chưa trở về.

“Không phải tới giờ rồi à?” Đứng chờ tại chỗ một lúc lâu, Thịnh Ngọc Châu phồng mặt lên, không vui lắm.

“Chắc có việc gì đó làm chậm trễ.” Lục Dữ biết chuyện nhà họ Trần bị đốt, cũng biết hôm nay thôn dân kéo Lê Thừa Du tới đồn công an, khả năng sẽ tốn kha khá thời gian.

“Được rồi.” Thịnh Ngọc Châu mệt mỏi định dựa vào người Lục Dữ, lại bị Lục Dữ ngăn cản. Cô ấm ức đỏ mắt nhìn qua, ánh mắt không được vui.

“Đang ở bên ngooài đó.” Lục Dữ vẫn giữ được lý trí, thân mật với nhau ở bên ngoài dễ bị gắn mác làm loạn quan hệ nam nữ đó.

Được nhắc nhỏ Thịnh Ngọc Châu mới chu miệng lên, được rồi, cô không thèm quấn lấy Lục Dữ nữa.

Nghiêm túc đứng tại chỗ vừa trò chuyện với Lục Dữ, vừa chờ đợi người khác quay về, nhưng chờ đợi rất lâu, đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu sắp mất kiên nhẫn rồi, vẫn không thấy người khác đâu, Thịnh Ngọc Châu lại nhìn qua chiếc máy kéo, xác định lại xem mình có tìm nhầm chỗ không.

Cố Diệp Phi

Đúng là máy kéo trong thôn, không sai mà…

“Lục Dữ, hay là bọn họ lên nhầm máy kéo của người khác rồi?” Nghĩ một lúc lâu, Thịnh Ngọc Châu nghĩ đến khả năng này.

Lục Dữ cạn lời: “Anh nghĩ, bọn họ có chuyện gì đó chậm trễ thời gian thôi.”

Khả năng biết Thịnh Ngọc Châu đã mệt mỏi, Lục Dữ nhìn trái nhìn phải, tìm được chỗ ngồi nghỉ dưới tàng cây: “Qua đây ngồi đây một lát đi.”

Trong niên đại này không có cửa hàng bán đồ uống nóng, Lục Dữ cũng không suy xét đến chuyện này, bây giờ mới hối hận vì buổi sáng trước khi ra ngoài mình chuẩn bị chưa được thỏa đáng.

“Ừ.” Đúng là Thịnh Ngọc Châu hơi mỏi chân rồi, sau khi ngồi xuống cô mới cảm thấy chân mình đỡ tê mỏi hơn một chút. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Dữ đang đứng ở bên cạnh: “Anh không ngồi à?”

“Ừ, anh muốn đứng.” Lục Dữ trả lời, tay để đống đồ hôm nay mua xuống vị trí bên cạnh Thịnh Ngọc Châu.

“Lục Dữ, chân em mỏi quá, lát nữa em không muốn đứng về nhà đâu.” Thịnh Ngọc Châu nũng nịu với Lục Dữ.

“Vậy thì ngồi.” Lục Dữ vẫn nghiêm túc trả lời như mọi khi, khiến Thịnh Ngọc Châu trừng mắt lườm qua một cái. Đúng là không hiểu tình thú là gì, may mà có cô, nếu không chắc chắn sau này Lục Dữ không cưới được vợ.

Bị trừng mắt lườm một cái, cuối cùng Lục Dữ mới ý thức được Thịnh Ngọc Châu đang làm nũng với mình. Nhưng hình như bây giờ cô ấy giận rồi?

Có điều Lục Dữ lại không đoán ra được vì sao Thịnh Ngọc Châu giận mình, làm theo nguyên tắc “Không hiểu phải hỏi cuộc sống mới vui vẻ”, Lục Dữ hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Làm sao vậy?”

“Chỗ ngồi trên máy kéo cứng như vậy.” Ý của Thịnh Ngọc Châu rất rõ, cô hy vọng có người làm đệm thịt cho mình.

Nhưng mà, hình như Lục Dữ không nghĩ theo hướng này, khi nghe Thịnh Ngọc Châu nói xong, theo bản năng anh lập tức nhìn xuống áo khoác trên người mình.

Thịnh Ngọc Châu cũng phát hiện ra hành động này của Lục Dữ, trong lòng cô lại cảm thấy bất đắc dĩ không thôi: “Lục Dữ, anh thật sự không hiểu ý của em sao?”

Đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Lục Dữ, hai tròng mắt long lanh giống như đang đưa tình, khiến Lục Dữ đang muốn nói gì đó lập tức dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-250-dem-thit.html.]

Hình như đã hiểu, lại giống chưa hiểu lắm.

“Lục Dữ, có phải anh không dám để người khác biết em với anh đang yêu nhau không? Anh định sau khi em đi khỏi, tìm đối tượng khác à?” Thịnh Ngọc Châu nhíu mày, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc.

“Không phải.” Vừa nghe vậy, Lục Dữ lập tức dở khóc dở cười. Vốn dĩ người nên thấp thỏm là anh mới đúng, sao bây giờ có vẻ Thịnh Ngọc Châu còn lo lắng vấn đề này hơn anh nhỉ?

Bất đắc dĩ, Lục Dữ đành ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Ngọc Châu: “Không phải thế, dù là trước đây hay là sau này, em đều là duy nhất, đừng nghĩ lung tung.”

Thịnh Ngọc Châu nũng nịu hừ một tiếng, lần này không ám chỉ gì nữa mà nói huỵch toẹt ra, trên đời có một số người không có cọng dây thần kinh nào đó.

“Lát nữa lên xe, anh làm đệm cho em!”

Lục Dữ sững sờ, từ trước đến nay Lục Dữ chưa bao giờ cảm thấy làm đệm thịt gì đó là gánh nặng, ngược lại, còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy…

“Người trong thôn đều biết, chúng ta kết hôn rồi.” Đừng tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu không biết người trong thôn nghĩ thế nào, ngày thường cô còn giao lưu với bọn họ đó, chỉ là cô giả vờ không nghe được mà thôi.

“Cho nên, không cần cẩn thận quá mức.” Thịnh Ngọc Châu nhắc nhở Lục Dữ, có lẽ vẫn chưa quen được với tư tưởng của người thời đại này nên Thịnh Ngọc Châu hơi bất mãn khi thấy thái độ luôn xa cách mình của Lục Dữ.

Lời Thịnh Ngọc Châu nói, khiến Lục Dữ lập tức nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng. Vài giây sau, anh mới thu mắt lại, nhẹ nhàng lên tiếng, không biết nghĩ tới điều gì mà hai tai đã đỏ ửng lên.

Thấy Lục Dữ như vậy, Thịnh Ngọc Châu không nhịn được bật cười, nụ cười như mặt trời ấm áp mùa đông, khiến người nhìn hạnh phúc.

Có thể vì tới đồn công an mất quá nhiều thời gian, nên các thôn dân không đi dạo lâu lắm, đều vội vàng mua đồ rồi quay lại.

Mệt cả thể xác, mệt luôn cả tinh thần.

Bây giờ quay về rồi vẫn chưa biết đồn công an bên kia xử lý Lê Thừa Du thế nào, xử phạt phải nghiêm trọng chút, đừng để thanh niên trí thức khác học theo, như vậy thì hỏng bét.

Trên đường về nhà, một cảnh tượng khác hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Trên máy kéo, Thịnh Ngọc Châu ngồi trên đùi Lục Dữ, không biết do máy kéo quá xóc nảy hay do người mệt mỏi mà không lâu sau, Thịnh Ngọc Châu đã ngủ mất.

Cả người cô dựa vào lòng Lục Dữ, biết Thịnh Ngọc Châu đã ngủ gật, hai tay Lục Dữ ôm chặt lấy eo Thịnh Ngọc Châu, áo khoác che kín cơ thể cô, không để cho Thịnh Ngọc Châu bị cảm lạnh.

“Chậc, đúng là tình cảm…”

“Hừ! Về thành phố đến nơi rồi, dốc lòng chăm sóc thì có ích lợi gì? Không phải cuối cùng vẫn tan sao?”

“Thằng nhóc này cũng không dễ dàng. Đúng là tạo nghiệp mà, tìm ai không tìm lại tìm thanh niên trí thức thành phố.”

“Trước mặt công chúng đó… Đúng là không biết xấu hổ!”

Những người khác đều chỉ chỉ trỏ trỏ, nói khẽ với nhau, nhưng sắc mặt Lục Dữ vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như thường, hoàn toàn không để tâm đến lời người khác nói, giống như không nghe thấy gì hết vậy.

Chỉ muốn ôm chặt cô gái vào lòng, giống như bảo vệ báu vật quý giá nhất của mình, không cho người khác chạm vào.

Loading...