XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 249: Sự thật – Oán hận
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:29:44
Lượt xem: 82
Sau khi vào thị trấn, đầu tiên Thịnh Ngọc Châu đi cùng Lục Dữ đến bưu điện gửi thư về nhà. Tuy rằng bọn họ ở thủ đô, đại học Thanh Hoa cũng ở thủ đô, nhưng mà khả năng bọn họ vẫn chưa nhận được tin tức cô đã thi đỗ đại học. Cô phải chia sẻ tin tức tốt này với bọn họ mới được, để cả nhà cùng vui.
Từ sau khi “thẳng thắn thành khẩn” với Lục Dữ, hình như Thịnh Ngọc Châu đã nghĩ thoáng hơn rồi. Chẳng qua là tạm thời xa nhau mà thôi, đợi khi kinh tế mở cửa là có thể giải quyết chuyện yêu xa rồi.
Ở thế kỷ 21, cũng có rất nhiều cặp đôi phải yêu xa vì công việc, vì cuộc ống, thậm chí còn yêu xa rất nhiều năm. Thịnh Ngọc Châu cảm thấy mình vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian để phấn đấu vì tương lai của hai người…
Sau này lên đại học rồi, cô có thể đi làm phiên dịch, cùng phấn đấu với Lục Dữ… Ôm suy nghĩ này, Thịnh Ngọc Châu không còn buồn rầu như trước, nhìn qua cả người đều tỏa sáng.
Tuy Lục Dữ không nhìn thấy tiền đồ tương lai thế nào, nhưng anh không thèm nghĩ đến chuyện về sau, chỉ muốn sống cho hiện tại, dù tương lai sau này không còn hy vọng, vẫn có thể giữ lại hồi ức tốt đẹp.
Cho nên, bầu không khí giữa hai người tràn đầy mật ngọt, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy ghen tị.
Khi đến bưu điện, nhân viên bên trong nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu còn chào hỏi cô vô cùng nhiệt tình: “Tới lấy bưu phẩm à? Tháng này vẫn chưa có bưu phẩm đâu!”
Nghe nhân viên bưu điện nói vậy, Thịnh Ngọc Châu khẽ lắc đầu, trên mặt đầy ý cười: “Không phải, tôi tới gửi thư.”
“Gửi thư à?” Nhân viên bưu điện kinh ngạc nhướng mày, có điều cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận thư thì nhanh tay đăng ký cho Thịnh Ngọc Châu.
“Ừ, gửi thư báo tin cho người nhà, tôi thi đỗ Thanh Hoa rồi!” Thịnh Ngọc Châu cười đáp, giọng điệu vô cùng vui mừng, không hề khiêm tồn chút nào.
Ngoài Lục Dữ và Lục Thu Hạo ra, Thịnh Ngọc Châu cha khoe khoang chuyện này với ai, như vậy sao có thể vơi đi tâm trạng kích động trong lòng cô.
Cố Diệp Phi
“Thật à? Cô giỏi thế! Chúc mừng nhé!” Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu thi đỗ đại học Thanh Hoa, nhân viên bưu điện kinh ngạc không thôi, sau đó vọi vàng chúc mừng Thịnh Ngọc Châu.
Mà Lục Dữ đứng ở phía sau, cảm nhận được hơi thở vui sướng truyền đến từ người Thịnh Ngọc Châu, anh cũng cảm thấy vui thay cho cô.
Trong khi Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vui vẻ ngoạt nào, thì phía bên kia, lê Thừa Du đã bị người nhà họ Trần và thôn dân thôn Minh Hà áp giải tới đồn công an.
Tới đồn công an, Lê Thừa Du còn kiện ngược bọn họ tội xé giấy báo trúng tuyển của mình, hủy hoại tương lai của anh ta.
Nghe Lê Thừa Du cắn lại mình như vậy, người nhà họ Trần giận điên người, lập tức chỉ vào Lê Thừa Du mắng to: “ĐCM! Loại vô ơn này, ai xé thông báo trúng tuyển của mày hả? Căn bản mày thi không đỗ!”
Lê Thừa Du bị chỉ thẳng vào mặt mắng chửi, nhưng anh ta không thèm để ý, vẫn khóc lóc kể lể với cảnh sát: “Thấy tôi là thanh niên trí thức không có chỗ dựa, bọn họ bắt nạt tôi, còn đánh gãy chân tôi…”
Khóc lóc kể lể trước mặt Trần Kim Phượng thế nào, hiện tại khóc lóc kể lể trước mặt cảnh sát như vậy.
Vì bị đánh gãy chân, biết tương lai của mình đã hỏng bét, Lê Thừa Du muốn kéo cả người nhà họ Trần xuống nước theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-249-su-that-oan-han.html.]
“Chú cảnh sát… Hu hu hu, chú phải giải quyết giúp cháu!” Lê Thừa Du khóc lóc như nông dân gặp quan lại ở thời cổ đại, khiến cảnh sát cũng cạn lời. Nhất là khi nghe xưng hô “Chú cảnh sát”... Cảnh sát nhìn qua, mình cũng chỉ lớn hơn thằng nhãi này một chút thôi mà, nhỉ?
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thôn dân bắt nạt thanh niên trí thức, thậm chí còn xé giấy báo trúng tuyển đại học của thanh niên trí thức, là chuyện mang tính chất vô cùng ác liệt.
Đương nhiên, thanh niên trí thức phóng hỏa đốt nhà thôn dân cũng là vụ án mang tính chất ác liệt không kém. Cảnh sát trẻ không biết xử lý thế nào, vội vàng đi tìm cấp trên của mình.
Đồn công an rất coi trọng vụ án này, vì thế, còn cố ý đi tra xét tình hình thi đại học của Lê Thừa Du, xem anh ta có trúng tuyển vào nguyện vọng nào trong ba nguyện vọng đã đăng ký hay không.
Cũng chính bởi vậy mà chậm trễ không ít thời gian, nhưng mà, người trong thôn đều kiên nhẫn chờ đợi.
Đến đầu giờ chiều, tin tức điều tra bên bưu điện thông báo, qua điều tra không có giấy tờ nào gửi đến cho Lê Thừa Du.
Biết chuyện, Lê Thừa Du vẫn ôm cái chân bị đánh gãy của mình, khóc lóc gào to không tin.
Chắc chắn đã bị thất lạc, hoặc bị người khác mạo danh thay thế rồi… Thấy Lê Thừa Du khóc lóc làm loạn như vậy, đồn công an cho người trói chặt anh ta lại, sau khi điều tra kỹ càng mới tra ra, cả ba nguyện vọng đại học của Lê Thừa Du đều không trúng tuyển.
“Không, không thể nào? Sao có thể không thi đỗ?” Lê Thừa Du vẫn đang náo loạn lập tức sửng sốt, há hốc mồm nhìn cảnh sát.
Anh ta muốn gào lên chất vấn, có phải các người đã bị mua chuộc rồi không? Nhưng, dùng m.ô.n.g để nghĩ Lê Thừa Du cũng biết, không có khả năng này.
“Sao lại không thể? Trong thôn có bao nhiêu thanh niên trí thức thi không đỗ kia kìa.” Anh hai nhà họ Trần đã chịu đựng đủ Lê Thừa Du rồi, cũng rống giận với anh ta.
Nếu không phải đang ở đồn công an, khả năng Lê Thừa Du lại ăn một trận đòn nữa.
Lê Thừa Du bi thương muốn chết, hóa ra anh ta thi không đỗ thật! Không thể nào? Vậy chẳng phái ý định báo thù của anh ta đều uổng phí sao?
Nhưng nghĩ đến, nếu nhà họ Trần không lăn lộn mình, sao mình lại không thi đỗ đại học… Lê Thừa Du lại oán hận. Đều là lỗi của nhà họ Trần.
“Cảnh sát đại nhân, ngài phải giúp đỡ chúng tôi! Gã này phóng hỏa đốt nhà tôi rồi, thôn dân đều có thể làm chứng!” Bà Trần lập tức tố cáo, dù thế nào cũng không thể buông tha cho Lê Thừa Du.
“Chú cảnh sát, chân cháu… Bọn họ còn đánh gãy chân cháu…” Lê Thừa Du cũng không chịu thua kém, lập tức khóc lóc tố cáo nhà họ Trần cố ý thương tổn anh ta.
Nhìn vào bản án, đầu tiên cảnh sát dạy dỗ người nhà họ Trần một trận, đương nhiên, bao gồm cả thôn dân đi cùng, dù thù hận thế nào cũng không được phép động tay động chân.
Bị dạy dỗ, thôn dân thôn Minh Hà đều ấm ức, chẳng lẽ nhà mình bị đốt bọn họ còn không thể đánh người đốt nhà sao?
Dạy dô xong, cảnh sát cho bọn họ về trước, Lê Thừa Du thì bị bắt vào tù, đợi hình phạt từ cấp trên.
Thôn dân cho rằng có thể trông thấy kết quả ngay hôm nay, cuối cùng lại uổng phí một ngày, sau khi nói một câu dù Lê Thừa Du có khóc lóc thể nào cũng không được buông tha cho anh ta, bọn họ mới ra về. Người nhà họ Trần thì quấn lấy cảnh sát, hỏi khi nào mới có phán quyết, khi nào có nhất định phải báo cho bọn họ…