XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 241: Thi đại học (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:25:14
Lượt xem: 44
Nơi chờ máy kéo.
Đã có hơn hai mươi thanh niên trí thức đứng chờ bên đó, may mà bọn họ cũng không vội gì, nếu là buổi sáng, sợ đã bị thợ lái máy kéo hại c.h.ế.t rồi.
“Anh hai nhà họ Trần lại chạy đi đâu rồi nhỉ?” Ngó trái ngó phải vẫn không nhìn thấy bóng dáng con trai thứ hai nhà họ Trần đâu, sắc mặt Lý Khải Hoài không được vui lắm.
Bọn họ bỏ tiền ra thuê máy kéo đó.
“Chắc là có việc gì rồi, chẳng qua chỉ đợi một lát thôi mà.” Vương Tuyết Trúc thản nhiên nói, mong mọi người thông cảm cho thợ lái máy kéo.
“Chẳng qua chỉ đợi một lát là thế nào? Về nhà chúng tôi còn phải đọc sách đó! Đừng quên ngày mai vẫn còn một môn nữa!” Thi đại học đâu phải chỉ thi một ngày là xong, ngày mai bọn họ vẫn phải thi, học thêm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ lẳng lặng ngồi trong góc, tình mật ý nùng, tuy rằng không ai nói câu nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí hài hòa giữa hai người.
“Tới đây rồi, tới đây rồi.” Giọng nói vừa vang lên, mọi người đã trông thấy anh Trần kéo theo Lê Thừa Du đi về phía bên này, miệng còn lải nhải: “Thừa Du à, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị ốm, mau về ăn chút gì ấm áp đi.”
Trước khi ra ngoài, cha Trần đã dạy anh ta, không được thể hiện bất mãn và dục vọng không chế với Lê Thừa Du trước mặt mọi người, phải dùng giọng điệu quan tâm.
“Tới rồi thì về thôi!” Anh Trần cố ý dành riêng ghế phụ bên cạnh mình cho Lê Thừa Du ngồi, đương nhiên, để phòng ngừa Lê Thừa Du nhảy xuống chạy trốn, anh ta còn dùng dây thừng trói đối phương lại.
“Anh làm gì thế hả? Anh làm vậy là bắt cóc đấy! Thả tôi ra, nếu không tôi kêu lên đấy.” Đương nhiên Lê Thừa Du sẽ không bó tay chịu trói rồi, nếu ngoan ngoãn quay trở về, vậy thì anh ta sẽ không còn cơ hội ra ngoài.
Lê Thừa Du kêu to, đám thanh niên trí thức kia cũng nghe thấy rõ, chỉ là, không một ai trong số đó mở miệng nói giúp Lê Thừa Du, thứ nhất vì anh Trần là thợ lái máy kéo trong thôn, ngày mai bọn họ vẫn phải ngồi xe anh ta đi thi. Thứ hai vì những chuyện trước đó Lê Thừa Du làm thật sự quá ghê tởm, làm gì còn ai chịu đứng ra giúp đỡ anh ta?
Cố Diệp Phi
Cả đám người lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng còn hy vọng anh Trần mau chóng giải quyết xong, để tập trung lái máy kéo về thôn.
“Anh Hai, anh Hai! Anh làm gì thế hả? Cứu mạng a a a a!!!” Lê Thừa Du kêu rất to, nhưng anh ta đã quên mất nơi dừng máy kéo là góc đường hoang vắng, căn bản không có ai qua lại.
“Đừng kêu nữa.” Nghe Lê Thừa Du kêu to như vậy, anh Trần cảm thấy phiền muốn chết. Nếu không phải đang ở bên ngoài, còn ở trước mặt nhiều thanh niên trí thức như vậy, anh ta đã cho Lê Thừa Du mấy cái tát rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-241-thi-dai-hoc-3.html.]
Sau khi trói Lê Thừa Du xong, phát hiện ra Lê Thừa Du vẫn lớn tiếng kêu gào, sợ còn tiếp tục sẽ có người để ý, nếu để thằng nhãi Lê Thừa Du này nói bậy bên ngoài…
Nghĩ đến đây, anh Trần trực tiếp móc ra một miếng ghẻ lau, nhét vào miệng Lê Thừa Du, giống như bắt cóc người ta vậy, sau đó vung tay nói với thanh niên trí thức phía sau: “Lên xe, chuẩn bị ra về.”
Lê Thừa Du muốn kêu gào nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “Ưm ưm” không ai hiểu, cũng có thể vì trước kia anh ta tạo nghiệp quá nhiều, nên bây giờ không một ai đứng ra giúp đỡ, khiến Lê Thừa Du đầy bi thương.
Khi về đến thôn, thanh niên trí thức đều vội vàng quay về khu tập thể, không ai nói gì với anh Trần… À, chỉ nhắc nhở anh Trần một câu sáng mai nhớ tới sớm chút, đừng đến muộn mới đúng.
Đối với thanh niên trí thức khác, anh Trần vẫn được tính là thân thiện, nhưng mà khi nhìn qua Lê Thừa Du, ánh mắt lại trở nên hung ác.
“Ừ.” Đáp lại một tiếng xong, anh Trần tức giận kéo cổ áo Lê Thừa Du đi về phía nhà mình.
Vì hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay còn thi cử vất vả khiến đầu óc hơi choáng váng, nên Lê Thừa Du đã quên mất chuyện này. Cho nên trong khoảnh khắc nhìn thấy anh hai nhà họ Trần, Lê Thừa Du lập tức bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Đáng tiếc, Lê Thừa Du chạy trốn chưa đủ nhanh, đã bị bắt lại, hiện tại bị bịt chặt miệng nói không ra lời. Anh ta nhìn anh Trần, nước mắt lưng tròng, muốn xin tha.
Trông thấy dáng vẻ này của Lê Thừa Du, anh Trần nổi hết da gà. Cái thứ gì thế? Sao lại ghê tởm vậy?
Nếu Lê Thừa Du không phải em rể nhà mình, anh Trần đã sắn tay áo lên dạy cho đối phưng một bài học rồi, đàn ông đàn ang kiểu gì mà khóc lóc như đàn bà.
Lê Thừa Du không biết anh vợ đang coi thường mình, trong lòng nhiễm đầy ấm ức và chua xót, anh ta không hiểu nổi vì sao cuộc sống của mình lại thành ra thế này?
Rõ ràng anh ta có thể sống rất khá, cha mẹ còn là cán bộ… Nhưng hiện tại, chỉ có thể cưới một cô gái nông thôn, còn bị người nhà thôn cô kia bắt nạt.
Sau khi bị bắt về nhà họ Trần, Lê Thừa Du bị trói lại, chỉ có thể nằm trong phòng chứa củi. Đêm cuối mùa thu, thời tiết đã rất lạnh rồi, lạnh đến mức Lê Thừa Du run bần bật.
Anh ta chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, một mảnh chăn cũng không có. Trần Kim Phượng cảm thấy người nhà mình đối xử với Lê Thừa Du hơi quá đáng, sinh lòng thương hại Lê Thừa Du, nhưng bị mẹ cô ấy kéo về phòng khuyên nhủ.
“Không dạy cho nó một bài học sao nó nhớ kỹ được? Con đó, đầu óc phải thông minh lên chút, đừng để người ta lừa gạt cũng không biết…”