XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 240: Thi đại học (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:24:18
Lượt xem: 67
Khi biết Lê Thừa Du chạy trốn từ chiều tối hôm trước, người nhà họ Trần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là lén chạy đi tham gia thi đại học rồi, thằng khốn nạn đáng c.h.ế.t này!”
“Thằng hai, ngày mai con lái xe đưa đám thanh niên trí thức kia đi thi, nhớ để ý một chút, xem có phải thằng khốn nạn kia đã chạy tới tham gia thi đại học rồi không.”
Thằng hai chính là thợ lái máy kéo, nghe mẹ mình dặn dò như thế, anh ta lập tức gật đầu.
Đương nhiên, đây là chuyện xảy ra từ tối hôm trước, cũng vì chuyện này mà Trần Kim Phượng bị đau bụng, hai người chị dâu cũng rất bất mãn. Nhìn xem, Trần Kim Phượng cưới loại người gì thế này, hại bọn họ cũng chịu tội lây, còn bị người trong thôn nói ra nói vào.
Trong huyện, trước cửa trường thi đại học đã bị vây chật như nêm cối, có mấy người công an đứng trông coi bên ngoài, sợ có người gây rối trật tự.
Thôn Minh Hà cách huyện khá xa, còn chờ đợi thanh niên trí thức trong thôn một lúc lâu, nên khi bọn họ đến nơi, đã có không ít thí sinh vào phòng thi rồi.
“Em mau vào đi.” Lục Dữ đứng bên ngoài thúc giục Thịnh Ngọc Châu, còn nhỏ giọng dặn dò: “Ngoan ngoãn làm bài thi, anh ở bên ngoài đợi em.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Ngọc Châu khẽ gật đầu, cũng không có tâm trạng khoe khoang tình cảm trước mặt người khác, cô bình tĩnh nói: “Vậy em vào trước nhé, anh ở bên ngoài tìm nơi râm mát mà ngồi, hoặc đến Cung Tiêu Xã đi dạo cũng được…”
Sai khi vào trường thi, Thịnh Ngọc Châu mới phát hiện ra một người lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này.
Lê Thừa Du sao?
Sáng nay khi ra ngoài cô không hề nhìn thấy Lê Thừa Du trên máy kéo, Lê Thừa Du đến đây từ khi nào vậy?
Khi Thịnh Ngọc Châu với khuôn mặt xinh đẹp của mình đi vào trường thi, đúng là đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, nhưng mà chỉ là ánh nhìn thoáng qua rồi thu lại, bởi bây giờ tâm trạng của tất cả mọi người đều đặt trên việc thi đại học.
Khi thấy Thịnh Ngọc Châu vào phòng, trong ánh mắt của Lê Thừa Du hiện lên chút bi phẫn và oán ghét: Thịnh Ngọc Châu!!!!
Nếu không phải vì cô nàng Thịnh Ngọc Châu không biết giữ phụ đạo này đã ở bên Lục Dữ, mình cần gì phải ở bên Trần Kim Phượng? Khiến hiện tại bản thân chật vật như vậy…
Lúc này, căn bản Lê Thừa Du vẫn chưa thừa nhận là lỗi của mình, cho rằng cuộc sống chật vật hiện tại đều do Giang Quả Nhi, ngoài Giang Quả Nhi, còn cả Thịnh Ngọc Châu, và đám người Trần Kim Phượng.
Cảm nhận được ánh mắt cực nóng từ phía Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu chỉ liếc qua một cái, thấy anh ta oán hận mình như vậy, Thịnh Ngọc Châu cũng không hiểu ra sao.
Cô cũng không để ý tới Lê Thừa Du, mà nhanh chóng tìm vị trí của mình, lẳng lặng chờ đợi.
Thấy thái độ này của Thịnh Ngọc Châu, tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu khinh thường mình, trong lòng Lê Thừa Du càng căm hận: Con điếm này, dám khinh thường mình, đợi đến khi mình công thành danh toại…
Lục Dữ đứng ngoài chờ đợi, thấy Thịnh Ngọc Châu vào phòng thi rồi anh vẫn chưa rời đi mà đứng yên tại chỗ, đợi tất cả mọi người vào hết, cuộc thi bắt đầu mới rời đi.
Bởi vì, Lục Dữ sợ Thịnh Ngọc Châu gặp phải chuyện g đó, hoặc quên thứ gì đó, anh ở bên ngoài có thể giúp đỡ cô bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-240-thi-dai-hoc-2.html.]
Bây giờ đã bắt đầu thi rồi, chứng tỏ Thịnh Ngọc Châu không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cô cũng đã dự thi, nên anh mới xoay người rời đi.
Anh hai nhà họ Trần không có tư cách vào trường thi cũng đứng canh bên ngoài rất lâu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Lê Thừa Du đâu, anh ta nhăn mày. Sao lại không thấy nhỉ? Chẳng lẽ không tới thật sao?
Hôm nay anh hai Trần được thanh niên trí thức thuê cả ngày, tuy rằng không cần canh giữ ở nơi này, nhưng buổi chiều sau khi thi xong, anh ta phải lái máy kéo tới đón bọn họ.
Anh ta không tin, Lê Thừa Du có thể chạy khỏi tầm mắt mình.
Cố Diệp Phi
Dù đã có giấy tờ chứng minh thân phận, nhưng hiện tại chưa có giấy giới thiệu của trưởng thôn, anh ta tự mình đi nơi khác vẫn bị tính là dân chạy nạn, dù quay về thành phố cũng sẽ bị đưa trở lại.
Sau đó anh hai Trần cũng rời đi, anh ta còn phải tới nhà xưởng một chuyến, mang chút đồ về cho trưởng thôn.
Giữa trưa, thi xong ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu lập tức trông thấy bóng người cao lớn đứng ngay trước cửa, cô giang hai tay ra vui vẻ như chim én nhỏ sà vào lòng Lục Dữ.
“Lục Dữ.” Giọng nói mừng rỡ vang lên, kèm theo đó là nụ cười xinh đẹp, Lục Dữ nhìn qua là đoán được tâm trạng của cô lúc này thế nào. Chắc là Thịnh Ngọc Châu thi không tệ.
“Ừ.” Lục Dữ đáp một tiếng, sắc mặt bình tĩnh. Đứng trước đám đông, anh không dám chủ động ôm ôm ấp ấp như Thịnh Ngọc Châu.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Lục Dữ dẫn Thịnh Ngọc Châu đi về phía tiệm cơm quốc doanh, Thịnh Ngọc Châu thi cử vất vả, phải bồi bổ cho cô, đến chiều cô mới có sức để thi tốt.
Thịnh Ngọc Châu vui vẻ kể cho Lục Dữ nghe về bài thi buổi sáng, giọng nói còn mang chút kiêu ngạo. Lục Dữ chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói câu nào.
Lê Thừa Du ra ngoài theo đám người, dáng vẻ lén lút giống như kẻ trộm vậy. Anh ta sợ bị người nhà họ Trần bắt được. Khi phát hiện ra người nhà họ Trần không tới đây, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, mới có tâm trạng nhìn xung quanh.
Bài thi sáng này đúng là hơi khó, nhưng mà anh ta tin người khác cũng cảm thấy khó như anh ta.
Trông thấy Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu đi phía trước, nhìn từ phía sau hai người rất xứng đôi, trong mắt anh ta lại lộ vẻ ghen ghét muốn giấu cũng không giấu được.
Đã từng tới tiệm cơm quốc doanh một lần, lần này Lục Dữ vô cùng thành thạo gọi cho Thịnh Ngọc Châu món thịt kho tàu mà cô thích, sau đó lau bàn lau ghế giúp cô, vô cùng đảm đang. Người bên cạnh nhìn thấy, đều cho rằng đôi thanh niên trí thức này rất yêu thương nhau.
Ngoài Thịnh Ngọc Châu, còn có không ít thanh niên trí thức khác tới tiệm cơm quốc doanh, nhưng đa số vẫn ở ngoài trường thi, hoặc ngồi xổm ở gốc cây nào đó gặm bánh nướng, đợi đến giờ thi buổi chiều.
Buổi chiều, thi xong, thanh niên trí thức ra khỏi trường thi, trên mặt đều phủ kín ưu sầu, bài thi hôm nay khó thật đấy…
Khi nhìn thấy con thứ hai nhà họ Trần đứng trước cửa trường thi, sắc mặt Lê Thừa Du lập tức thay đổi, anh ta nắm chặt giấy tờ thi của mình, vội vàng xoay người chạy vào góc khuất.
Nhưng mà anh hai Trần cũng đã trông thấy Lê Thừa Du, anh ta trợn trừng mắt, sắc mặt sa sầm xuống, tức giận đuổi theo Lê Thừa Du.