XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 237: Lê Thừa Du tinh ranh (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:23:23
Lượt xem: 56
Buổi tối, Lục Dữ hầm thịt heo thơm lừng, Lục Thu Hạo dựa vào bệ bếp, sắp chảy nước miếng.
“Hy vọng sau này ngày nào cũng được ăn thịt!” Lục Thu Hạo thèm thuồng mở miệng.
“Sau này ngày nào cũng ăn? Sợ đến lúc đó em sẽ ngán thịt đấy.” Thịnh Ngọc Châu ngồi bên cạnh nhóm lửa khẽ cười thành tiếng. Còn không phải sao, tương lai có biết bao người cảm thấy ăn thịt quá ngấy, khăng khăng chuyển qua ăn rau dưa đó, có loại rau dưa còn đắt hơn thịt.
“Không bao giờ! Em muốn ăn thịt mỗi ngày, bữa nào cũng ăn, tuyệt đối không ngán!” Lục Thu Hạo cảm thấy người ngán thịt chắc chắn là người mắc bệnh rồi, ai lại chán ngấy thịt được chứ?
Cậu thích ăn thịt nhất, cậu còn muốn để dành một phần nhỏ để sáng mai ăn với cháo đây.
Thịnh Ngọc Châu yên lặng chế nhạo trong lòng, tương lai quốc gia phát triển vô cùng nhanh chóng, căn bản người thời đại này không thể tưởng tượng nổi.
Lục Dữ nhìn lướt qua hai người, không tranh thịt với Lục Thu Hạo, mà gắp cho Thịnh Ngọc Châu, sợ cô không cướp được.
Thấy anh trai gắp thịt cho chị Ngọc Châu, Lục Thu Hạo phụng phịu đẩy bát của mình đến trước mặt Lục Dữ. Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Ngọc Châu không nhịn được bật cười.
Lục Dữ ngượng ngùng gắp cho Lục Thu Hạo một miếng thịt, Thịnh Ngọc Châu thấy vậy còn mở miệng giục cậu: “A Hạo ăn nhanh lên, nếu không anh trai em ăn hết đó.”
Cố Diệp Phi
Nhìn hai người tương tác qua lại với nhau, Lục Dữ biết Thịnh Ngọc Châu cố ý nói như vậy, anh cũng không để ý.
Phía bên này Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ vô cùng đầm ấm, ở bên khác có một số người lại không được vui vẻ như vậy.
Khu tập thể thanh niên trí thức.
Mỗi người đều tranh thủ từng giây phấn đấu học hành, tất nhiên sẽ không cãi cọ ồn ào nhốn nháo vì một chút chuyện nhỏ như trước kia, những thanh niên trí thức khác ở trong thôn qua đây mượn sách, bọn họ cũng nể tình đều là thanh niên trí thức, cho những người kia mượn.
Đương nhiên, là mượn quyển sách do người khác chép lại, bản chính đã trả cho Thịnh Ngọc Châu rồi, nếu như chép sai cũng không cứu chữa được, sách gốc đã trả lại, có sai bọn họ cũng không biết.
Thanh niên trí thức trong thôn qua đây mượn sách cũng phải lén lút, vì người nhà bọn họ canh chừng rất chặt chẽ, sợ bọn họ chạy mất.
Lê Thừa Du nằm trên giường, vuốt sổ hộ khẩu của mình, anh ta đã hẹn với thanh niên trí thức khác rồi, cũng không quan tâm người nhà Trần Kim Phượng nói sau lưng thế nào, anh ta vẫn quyết định lên thị trấn đăng ký dự thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-237-le-thua-du-tinh-ranh-2.html.]
Trần Kim Phượng ôm bụng ngồi trước cửa, hôm nay Thừa Du bảo phải qua khu tập thể thanh niên trí thức lấy mấy thứ, nhưng sao anh ta đi lâu như v rồi vẫn chưa trở về nhỉ?
Cuối cùng không nhịn được nữa, Trần Kim Phượng đi tìm Lê Thừa Du, lúc ấy mới phát hiện ra Lê Thừa Du không có bên này. Thanh niên trí thức trong khu tập thể ấp úng không dám nói thẳng, Trần Kim Phượng lạnh lùng hỏi: “Có phải anh ấy lên thị trấn đăng ký dự thi rồi hay không?”
“Sao có thể? Kim Phượng, cô là vợ của thanh niên trí thức Lê, sao chúng tôi có thể lừa cô? Chắc thanh niên trí thức Lê lên núi rồi, cậu ấy nói muốn đi đào măng.” Một người được Lê Thừa Du nhờ vả mở miệng nói giúp anh ta.
“Phải không?” Trần Kim Phượng lạnh lùng nhìn bọn họ, tay sờ lên bụng mình: “Đừng lừa tôi, nhà tôi vừa bị lục tung lên rồi, do Lê Thừa Du trộm đồ chạy trốn, các anh bao che cho anh ta chính là tội đồng lõa đó.”
Nghe thấy câu này của Trần Kim Phượng, sắc mặt thanh niên trí thức vừa nói giúp cho Lê Thừa Du lập tức thay đổi. Không phải chứ? Lê Thừa Du nói, anh ta chỉ lên thị trấn đăng ký dự thi thôi mà?
“Các anh không thân cũng chẳng quen với Lê Thừa Du, đừng đánh mất tiền đồ của mình vì anh ta, nếu Lê Thừa Du chạy mất, tôi sẽ tính sổ với các anh.”
Từ nhỏ Trần Kim Phượng đã được mẹ cô ấy dạy dỗ, đương nhiên đã học được không ít tính tình đanh đá từ mẹ mình. Cô ấy xoa bụng, mở miệng uy h.i.ế.p đám thanh niên trí thức kia.
“Tôi nghĩ, chắc các anh sẽ không trơ mắt nhìn đứa nhỏ trong bụng tôi không có cha đâu nhỉ? Nghe nói, ngày thi đại học các anh còn cố ý trả tiền thuê máy kéo trong thôn chở lên thị trấn, người lái máy kéo chính là anh hai của tôi đó!”
Lời này vừa nói ra, đám thanh niên trí thức kia hơi khó xử. Thấy không giấu được còn bị uy hiếp, bọn họ không thể vì một chút lợi ích cực nhỏ Lê Thừa Du cho làm hại bản thân được. Có người nhìn về phía Trần Kim Phượng, chậm rãi gật đầu.
Trần Kim Phượng lập tức giận đến mức bụng hơi đau đớn. Đến lúc này rồi, vậy mà Lê Thừa Du… Lê Thừa Du vẫn chưa quên chuyện quay về…
Giữa trưa, đợi cha mẹ đi làm về, cô ấy lập tức khóc lóc kể lể với cha mẹ. Quả nhiên Lê Thừa Du có ý định quay về thành phố, hơn nữa còn giấu giếm bọn họ.
“Chị đã nói rồi mà, chắc chắn anh ta không có ý tốt, trước đây đã bảo em đừng gả cho cậu ta, em cứ khăng khăng đòi gả, bây giờ đã sáng mắt ra chưa?” Chị dâu cả khinh bỉ một tiếng, giọng nói mang theo dáng vẻ âm dương quái khí.
Bị chị dâu cả nói như vậy, Trần Kim Phượng ấm ức khóc òa lên: “Em… Sao em biết đột nhiên sẽ khôi phục thi đại học, hu hu hu…”
Ban đầu khi bị Lê Thừa Du dỗ dành, Trần Kim Phượng còn cho rằng sau này mình cũng có thể lên thành phố sống, như vậy cũng khá tốt, sẽ không phải làm việc nhà nông nữa, chỉ việc hưởng thụ…
Nhưng sau khi bị người nhà mắng cho một trận, cô ấy đã tỉnh táo lại. Nếu Lê Thừa Du thi đỗ đại học, cũng là bản thân anh ta quay về thành phố, cô ấy vẫn ở nông thôn, căn bản không thể hướng sái thứ gì.
“Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?”