Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 235: Đường lên thị trấn

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:22:38
Lượt xem: 26

Thịnh Ngọc Châu vẫn nhớ rõ hôm nay mình phải lên thị trấn đăng ký dự thi, không được ngủ nướng, nên vội vàng bò dậy: “Xin lỗi, em dậy muộn.”

“Chị Ngọc Châu, sao hôm nay chị dậy muộn thế?” Lục Thu Hạo ở bên cạnh mở miệng trước, cậu với anh trai sắp đói lả rồi.

“Xin lỗi.” Thịnh Ngọc Châu không ngờ mình lại mơ một giấc mơ như vậy, kết quả khi bản thân không ngủ được. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ: “Còn kịp không?”

“Kịp.” Lục Dữ không phàn nàn câu nào, cũng không hề sốt ruột, chỉ thản nhiên bảo Thịnh Ngọc Châu ăn cơm trước đã.

Đợi đến khi ăn cơm xong, Thịnh Ngọc Châu mới phát hiện ra chiếc xe đạp đang dựa bên cửa, cô kinh ngạc hỏi: “Nhà chúng ta có xe đạp từ khi nào thế?”

“Mượn của trưởng thôn.” Lục Dữ quay đầu, nhìn về phía Lục Thu Hạo, dặn dò: “A Hạo ở nhà trông nhà cẩn thận nhé, không được mở cửa cho người lạ, biết chưa? Dù là người trong thôn, em cũng phải cẩn thận.”

Lục Dữ nói xong, Thịnh Ngọc Châu cũng mở miệng dặn dò Lục Thu Hạo: “Đúng đấy, chị với anh trai em đi một lát rồi về, em phải ngoan ngoãn trông nhà đó, đừng chạy lung tung.” Cô sợ ở nơi mình không nhìn thấy, Lục Thu Hạo lại bị người khác bắt nạt.

Lục Thu Hạo ngoan ngoãn gật đầu, không phản đối chút nào, với cậu mà nói, ở nhà cũng không có gì là không tốt.

Biết anh trai với chị Ngọc Châu phải ra ngoài vì chuyện quan trọng, cậu cũng không mè nheo đòi đi theo.

“Đi thôi.” Sau khi dắt xe đạp ra ngoài, Lục Dữ quay đầu nói với Thịnh Ngọc Châu bên cạnh.

Thịnh Ngọc Châu cũng không làm ra vẻ, mà trực tiếp ngồi lên yên sau, nhưng vừa ngồi cô đã cảm nhận được yên sau xe cứng thế nào, cô nhớ rõ, con đường lên thị trấn không bằng phẳng chút nào đâu. Vì sợ lát nữa đi đường xóc nảy cô lại vội vàng mở miệng: “Đợi chút, đợi chút, em lấy thứ gì đó lót…”

Lục Dữ quay đầu, nhìn lướt qua yên sau xe, hình như cũng nhận ra điều gì đó, anh trầm mặc nửa giây, sau đó dựng gọn xe, nói: “Để anh đi lấy cho em.”

Cố Diệp Phi

Sau đó, Thịnh Ngọc Châu trông thấy Lục Dữ mang tới một chiếc áo bông rất dày, anh gấp lại gọn gàng sau đó buộc chặt nó lên yên sau xe.

Sau khi buộc chắc, Lục Dữ còn vỗ thử vài cái, cảm thấy đã rất êm, anh mới nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, nói: “Được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-235-duong-len-thi-tran.html.]

Thịnh Ngọc Châu cũng vươn tay ra sờ thử ghế sau xe Lục Dữ cố ý tân trang vì mình, đúng là cảm giác sau khi ngồi lên tốt hơn hẳn, nhưng mà sau khi tập trung nhìn kỹ, cô lại thấy hơi… Ngượng ngùng. Chiếc áo bông này là áo bông của Lục Dữ.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi.

Xe từ từ chạy lên thị trấn, Thịnh Ngọc Châu ngồi trên ghế sau, tay bám chặt góc áo của Lục Dữ. Đột nhiên, cô nhớ tới một vấn đề vô cùng đáng chú ý, bèn mở miệng dò hỏi: “Lục Dữ, anh học đi xe đạp từ khi nào thế?”

Xuống nông thôn lâu như vậy rồi, nhưng cô chưa từng trông thấy thôn dân nào đi xe đạp trong thôn, có thể thấy xe đạp này là thứ vô cùng quý giá, không phải người bình thường có thể dùng được.

Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi chuyện, Lục Dữ trầm mặc vài giây, anh có thể nói là cả đêm hôm qua anh đã thức để tập đi xe đạp không?

“Học lâu rồi.” Lục Dữ trả lời thờ ơ, giọng nói rất bình thản. Anh không dám nói thật, sợ sau khi Thịnh Ngọc Châu nghe thấy, lại cho rằng anh không đáng tin cậy thì phải làm sao?

Thịnh Ngọc Châu nghe xong lại tưởng rằng “Lâu rồi” kia là trước khi gia đình anh xảy ra chuyện, nên chỉ ậm ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Ban đầu con đường còn khá bằng phẳng, nhưng chỉ một quãng ngắn sau đó, ổ gà ổ trâu đã nhiều lên, xe cũng bắt đầu xóc nảy. Sợ mình ngã khỏi xe, Thịnh Ngọc Châu túm chặt lấy áo Lục Dữ.

“Cẩn… Cẩn thận chút, đừng đạp quá nhanh…” Thịnh Ngọc Châu tưởng Lục Dữ đạp xe quá nhanh, nên mới xóc nảy như vậy. Cô bị xóc nảy chóng mặt sắp mửa mật ra rồi.

Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói vậy, Lục Dữ lập tức giảm tốc độ, còn chăm chú nhìn vào con đường phía trước.

Sau vài lần sóc này, từ túm chặt áo lúc ban đầu, hiện tại đã chuyển thành Thịnh Ngọc Châu ôm chặt lấy Lục Dữ rồi.

Hu hu hu… Đợi tương lai cô có tiền rồi, chắc chắn cô sẽ xây một con đường bằng xi măng…

Đột nhiên bị ôm chặt, trái tim Lục Dữ đập thình thịch vài cái, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sợ bản thân kích động quá mức lại khiến hai người té ngã.

Lúc này, Lê Thừa Du cũng đang định lên thị trấn đăng ký dự thi, nhưng chứng minh thư, sổ hộ khẩu của anh ta vẫn đang nằm trong tay người nhà của Trần Kim Phượng.

“Kim Phượng, đưa giấy tờ tùy thân cho anh.”

Loading...