XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 232: Xin lỗi (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:20:42
Lượt xem: 62
Nhìn hai người trước mắt, khi biết được mục đích đến đây của bọn họ, Thịnh Ngọc Châu còn rất kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ sao đột nhiên La Linh với Trần Xuân Hoa lại chạy tới xin lỗi mình.
“Thanh niên trí thức Thịnh, thật lòng xin lỗi cô, trước đây chúng tôi bị Giang Quả Nhi lừa bịp, thật sự… Xin lỗi.” Lúc này trong lòng La Linh đã hận c.h.ế.t Giang Quả Nhi rồi.
Nghe nói Giang Quả Nhi bị đưa đến nông trường Tây Bắc lao động cải tạo rồi, đúng là quá nhẹ cho cô ta.
Trần Xuân Hoa cũng xin lỗi Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh… Đồng chí Ngọc Châu, chuyện trước đây, do tôi có lỗi, xin lỗi cô.”
Trần Xuân Hoa không đẩy sai lầm của mình lên người Giang Quả Nhi, bởi vì Trần Xuân Hoa biết, đều là lỗi của cô ta, do cô ta không nhận ra Giang Quả Nhi là người thế nào, cô ta sẽ không phủ nhận chuyện mình đã làm với Giang Quả Nhi.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, sau khi trầm mặc vài giây, cô nói: “Ừ, sao hôm nay đột nhiên lại tới ây xin lỗi tôi thế?”
“Hy vọng đồng chí Thịnh Ngọc Châu rộng lượng tha thứ cho chúng tôi. Còn nữa… Chúng tôi mong có thể mượn sách của cô, chính là mấy quyển sách cô cho thanh niên trí thức mượn kia.”
La Linh không dám mở miệng, Trần Xuân Hoa đã nói trước.
Lời này vang lên, Thịnh Ngọc Châu lại sửng sốt, không ngờ La Linh với Trần Xuân Hoa này lại “Thành thật” như vậy, sau khi cho thanh niên trí thức mượn số sách kia, cô chưa từng để ý đến bọn họ dùng thế nào, chỉ cần sau này trả lại cho cô là được rồi.
“Các cô, thật lòng sao?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc hỏi lại một câu, còn quan sát hai người từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu có chút tò mò.
“Đương nhiên là thật lòng rồi, sau khi trải qua chuyện này, chúng tôi đã thay đổi triệt để, đã quay lại làm người rồi.” Nghe ra vẻ chần chừ trong lời Thịnh Ngọc Châu nói, La Linh lập tức mở miệng.
Sợ mình không đủ thành khẩn Thịnh Ngọc Châu sẽ không tha thứ cho mình, chỉ thiếu điều giơ tay lên thề thốt.
“Hy vọng sau này các cô đừng bắt nạt người khác nữa, nên nhớ đừng khinh thiếu niên nghèo!” Sắc mặt Thịnh Ngọc Châu đã bình tĩnh lại, cô thản nhiên bỏ lại một câu.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Thịnh Ngọc Châu, La Linh với Trần Xuân Hoa không biết phải làm sao, hai người nhìn nhau, hỏi: “Ý cô ấy là… Đã tha thứ cho chúng ta rồi?”
“Đương nhiên, ý của đồng chí Thịnh Ngọc Châu là chỉ cần sau này chúng ta không bắt nạt người khác…”
“Chắc chắn tôi sẽ không.” La Linh vội vàng mở miệng, không quan tâm Thịnh Ngọc Châu có ý gì, dù sao cứ coi như cô ấy đã tha thứ cho bọn họ là được.
Trần Xuân Hoa tương đối thật thà, sau khi suy nghĩ một lát cũng cảm thấy La Linh nói đúng. Sau đó hai người vui vẻ quay về khi tập thể thanh niên trí thức.
……
“Phải rồi, Lục Dữ, em nghe nói còn phải đi đăng ký nguyện vọng dự thi đó!” Buổi tối khi ăn cơm, Thịnh Ngọc Châu nhắc đến vấn đề này với Lục Dữ.
“Anh nói xem, em nên đăng ký thi vào trường đại học nào mới tốt đây?”
Thịnh Ngọc Châu chu miệng, mặt lại mang vẻ ưu sầu. Cô đâu phải cô bé không hiểu sự đời, Thanh Hoa với Bắc Đại đều vô cùng khó, không phải cô có thể thi vào.
“Thủ đô à?” Lục Dữ cũng không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, ở thủ đô xa xôi anh chỉ biết một trường đại học duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-232-xin-loi-2.html.]
“Thanh Hoa đi.” Lục Dữ không hề suy xét chuyện thi vào Thanh Hoa khó khăn thế nào, bởi vì trong lòng anh, anh cho rằng Thịnh Ngọc Châu có thể làm được. Thịnh Ngọc Châu vừa chăm chỉ khắc khổ còn thông minh như thế, với cô mà nói thi vào Thanh Hoa chỉ là chuyện nhỏ.
Thịnh Ngọc Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía anh, đồng thời trong lòng thầm cân nhắc mức độ đáng tin cậy của lời góp ý này.
“Anh thấy em rất lợi hại, em sẽ làm được.” Cảm nhận được Thịnh Ngọc Châu hơi thiếu tự tin, Lục Dữ ngẩng đầu, nghiêm túc nói với cô.
Được an ủi, Thịnh Ngọc Châu lại cho rằng, vì Lục Dữ thích cô nên mới cảm thấy cô lợi hại như vậy.
Nhưng mà Thịnh Ngọc Châu cũng không hiểu biết về các trường đại học khác, mỗi thí sinh còn được điền tận ba nguyện vọng, cho nên sau khi cân nhắc một phen, cũng dựa vào nội dung lá thư cha mẹ Thịnh gửi tới, ngoài Thanh Hoa ra, cô còn đăng ký vào hai trường đại học khác cũng ở thủ đô.
“Lục Dữ, mai anh có thể đi cùng em không?” Thịnh Ngọc Châu nhìn người đàn ông trước mắt, nhỏ giọng làm nũng.
Muốn đăng ký thi đại học phải lên thị trấn, sau khi lấy được giấy báo dự thi mới được vào trường thi. Thịnh Ngọc Châu thấy cũng không khác ở kiếp trước, chỉ là thủ tục đơn giản hơn mà thôi. Xem ra, lãnh đạo cấp trên cũng rất coi trọng cuộc thi đại học lần này.
“Ừ.” Lục Dữ gật đầu. Dù Thịnh Ngọc Châu không mở miệng, Lục Dữ cũng không yên tâm để Thịnh Ngọc Châu đi một mình.
Thịnh Ngọc Châu cười tươi tắn, lại ngước mắt nhìn về phía người đàn ông. Nhưng khi nghĩ đến nếu mình rời đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại Lục Dữ… Trong lòng lại dâng lên cảm xúc chua xót.
Nhìn người đàn ông trước mắt, Thịnh Ngọc Châu bước đến, ôm lấy anh, giọng hơi nghẹn ngào: “Lục Dữ, em… Thích anh.”
Sau khi nói xong, cô nhón mũi chân, hôn lên môi Lục Dữ.
Thịnh Ngọc Châu chủ động, Lục Dữ cũng không từ chối, ngược lại còn đảo khách thành chủ, ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Thịnh Ngọc Châu, giống như từ biệt trước khi chia xa vậy.
Không biết có phải vì sắp ra đi hay không mà trong lòng Thịnh Ngọc Châu tràn đầy lưu luyến, may mà Lục Dữ biết khống chế bản thân, nếu không thật sự đã phát triển đến mức khó có thể miêu tả.
“Chị Ngọc Châu, có người tìm chị bên ngoài.” Nghe thấy có người đứng ngoài cổng gọi Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo mở miệng gọi cô.
Hai người nghe thấy tiếng cậu gọi mới buông nhau ra, Lục Dữ thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng trầm quấn hút hơi khàn khàn: “Đi đi.”
Sau khi nói xong, hình như phát hiện ra quần áo trên người Thịnh Ngọc Châu bị mình làm nhăn nhúm, anh còn vươn tay vuốt phẳng giúp cô.
Nhìn đôi môi bị mình làm sưng lên, trong mắt Lục Dữ xuất hiện cảm xúc tối nghĩa, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám lộ ra ngoài.
“Hiện tại… Em không thích hợp gặp người khác.” Khi nói ra câu này, ngón tay mang vết chai sạn của Lục Dữ quét qua môi Thịnh Ngọc Châu, nói cho cô, tình hình hiện tại của cô không ổn lắm.
Nghe Lục Dữ nhắc nhở như vậy, dường như Thịnh Ngọc Châu đã ý thức được điều gì đó, cô trợn trừng mắt, lườm Lục Dữ một cái. Nhưng cái lườm ấy chẳng khác nào đang làm nũng với Lục Dữ, khiến trái tim anh mềm nhũn ra. Anh mở miệng: “Để anh đi xem.”
Thịnh Ngọc Châu không từ chối, chỉ chu môi, miệng lẩm bẩm một tiếng. Đột nhiên cô lại nhớ tới lần trước khi La Linh với Trần Xuân Hoa đây, tình huống cũng như vậy.
“Đều tại anh, hại em bị người ta chế giễu!”
Lục Dữ để Thịnh Ngọc Châu tùy ý oán trách, dỗ dành Thịnh Ngọc Châu một lúc lâu, mới cất bước ra ngoài.