Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 231: Xin lỗi (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:20:05
Lượt xem: 82

Khi về nhà, Lục Dữ xách theo một túi đồ, có lẽ người khác cũng phát hiện ra, có điều lúc này không ai có tâm trạng quan tâm tới chuyện ấy, bởi vì hiện tại bọn họ còn chuyện quan trọng hơn phải để ý, quốc gia khôi phục thi đại học đã kích thích không ít người trong thôn.

Lục Dữ cũng không để ý đến bọn họ, ngoài Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo ra, với Lục Dữ mà nói, tất cả đều là gió thoảng qua tai, không đáng để trong lòng.

Thịnh Ngọc Châu chờ Lục Dữ về, khi nhìn thấy anh, chính cô cũng không biết nụ cười trên mặt mình xán lạn đến mức nào.

“Lục Dữ.”

“Ừ.” Lục Dữ đưa bưu phẩm trong tay cho Thịnh Ngọc Châu, không hề tò mò cha mẹ Thịnh Ngọc Châu gửi thứ gì qua đây cho cô ấy.

“Anh vất vả rồi.” Trong thời tiết giao mùa này, Lục Dữ còn phải chạy một chuyến lên thị trấn, đúng là quá vất vả. Thịnh Ngọc Châu vô cùng dịu dàng rót nước, quạt gió cho anh.

Lục Dữ không đành lòng nhìn Thịnh Ngọc Châu vất vả như vậy, tất nhiên là nhận lấy chiếc quạt lá cọ từ tay Thịnh Ngọc Châu, tự quạt cho mình rồi: “Em cũng vất vả rồi, mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, đừng cố gắng quá lại ảnh hưởng đến sức khỏe, biết chưa?”

Trong mắt Lục Dữ, chuyện học tập của Thịnh Ngọc Châu là chuyện rất vất vả.

“Anh không định học tập với em thật à?” Lúc này Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa từ bỏ ý định rủ Lục Dữ thi đại học cùng mình. Nếu anh có dự định này, vậy phải tính trước nên điền nguyện vọng vào trường đại học nào.

Công văn bên trên gửi xuống quy định phải điền nguyện vọng trước khi đăng ký dự thi, thời đại này không giống đời sau có thể kê khai nguyện vọng sau khi thi xong, có thể tính toán điểm số của mình dựa vào đó để điền nguyện vọng.

Vì thế, Thịnh Ngọc Châu còn ngẫm nghĩ rất lâu, chưa thi sao cô có thể biết đại khải mình sẽ thi được bao nhiêu điểm?

“Em cứ học đi, anh không có năng khiếu trong vấn đề này.” Lục Dữ lắc đầu, không chấp nhất với thi đại học, hơn nữa, anh không thể vứt bỏ A Hạo, để A Hạo một mình. Nếu để A Hạo ở trong thôn, cậu sẽ bị người ta bắt nạt.

Thịnh Ngọc Châu phụng phịu, nhưng không cưỡng ép anh, khi cô đang định dựa vào người Lục Dữ nói chuyện tiếp, thì bị Lục Dữ đẩy ra.

Thịnh Ngọc Châu:???

Cố Diệp Phi

“Anh đi… Tắm rửa trước đã.” Lục Dữ không muốn Thịnh Ngọc Châu ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, đẩy cô ra lại không dám đẩy quá mạnh, sợ đẩy Thịnh Ngọc Châu ngã.

Khi bị đẩy ra Thịnh Ngọc Châu còn sửng sốt, sau đó nghe thấy câu nói khô cằn này của Lục Dữ, cô lập tức hiểu ra Lục Dữ có ý gì.

Cô cười hì hì nhìn Lục Dữ vừa tự chê mình thối, nhìn bóng dáng hoảng loạn bỏ chạy của anh, đúng là càng nhìn càng đáng yêu, đúng là càng ngày cô càng thích tiên sinh Ốc Đồng rồi.

Nghĩ đến nếu mình thi đỗ đại học sẽ phải rời khỏi thôn Minh Hà, không biết bao lâu mới gặp lại tiên sinh Ốc Đồng của mình, trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại hơi chua xót.

Cô không dám tưởng tượng về ngày tháng tương lai khi không có Lục Dữ làm bạn bên người, cô đã quen với sự có mặt của anh hàng ngày rồi. Giấu tất cả cảm xúc vào sâu trong đáy lòng, Thịnh Ngọc Châu ôm theo bưu phẩm về phòng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-231-xin-loi-1.html.]

Sau khi mở bưu phẩm, cô phát hiện ra, ngoài đồ ăn như mọi khi còn có thêm mấy bộ đề thi, đề thi do cha mẹ Thịnh căn cứ vào đề thi trước kia kết hợp với kiến thức của mình biên soạn ra, sợ Thịnh Ngọc Châu không biết làm, ngoài đáp án ra bên trong còn viết kỹ càng quá trình giải đề.

Trên cùng là một lá thư, nếu không phải vì Thịnh Ngọc Châu đã xuống nông thôn, hộ khẩu đã chuyển xuống thôn Minh Hà nên bắt buộc phải thi đại học ở bên này, khả năng cha mẹ Thịnh đã đón Thịnh Ngọc Châu về thành phố rồi.

Từng con chữ chứa đầy tình yêu thương, khiến Thịnh Ngọc Châu hơi hổ thẹn, cô… Cô đâu phải nguyên chủ.

Cô mím môi, ngồi yên tại chỗ, trầm tư một lúc lâu.

……

Khu tập thể thanh niên trí thức.

Hôm nay thanh niên trí thức lên thị trấn nhưng thu hoạch không lớn lắm, cũng có thể nói là không hề có thu hoạch. Bọn họ biết đến trạm phế phẩm tìm sách vở cũ, chẳng lẽ người khác không biết sao?

Bọn họ phải đợi đến ngày nghỉ mới lên thị trấn, người trên thị trấn đã tới trạm phế phẩm tìm mua từ lâu rồi, sách vở tài liệu học tập hầu như đã bị mua hết. Đối với thanh niên trí thức mà nói, tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Đương nhiên, bọn họ còn có thể mượn sách từ tay những người đang đi học, nhưng bọn họ không thân thiết với người trong thôn, càng khỏi nói tới học sinh đang học trung học kia, mượn được hay không cũng là cả vấn đề.

“Hay là lại đi mượn thanh niên trí thức Thịnh?” Bọn họ cũng đoán được, cha mẹ thanh niên trí thức Thịnh là nhân viên nghiên cứu, chắc chắn sẽ để ý đến việc học hành của Thịnh Ngọc Châu, đặc biệt là chuyện lớn như thi đại học, chắc chắn sẽ không tùy tiện.

“Tôi chép xong một quyển rồi.” Lý Yến vô cùng kiêu ngạo, vừa chép vừa ghi nhớ, tuy rằng nhớ được không nhiều lắm, nhưng cũng xem như đã học qua một lượt.

La Linh với Trần Xuân Hoa thì tương đối xấu hổ, trước kia vì Giang Quả Nhi bọn họ vẫn luôn nhằm vào Thịnh Ngọc Châu, không ngờ có một ngày bọn họ phải cầu xin cô ấy.

Chủ yếu là vì trong tay Thịnh Ngọc Châu có thứ bọn họ cần.

Nghe Lý Yến nói vậy, người bên cạnh nhao nhao chạy tới, bảo Lý Yến cho bọn họ mượn chép một lượt. Sau giờ làm việc khu tập thể thanh niên trí thức đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có La Linh và Trần Xuân Hoa bị xa lánh không biết phải làm sao, trong lòng hối hận không thôi, ai ngờ người mặt ngoài dịu dàng lương thiện như Giang Quả Nhi thực chất lại ác độc như thế, còn Thịnh Ngọc Châu nhìn như kiêu ngạo ương ngạnh kia, thật ra lại là thanh niên hiếu học?

“Tôi thấy hai cô vẫn nên đi xin lỗi Ngọc Châu đi.” Vì sách đều mượn từ chỗ Thịnh Ngọc Châu, nên mọi người cho rằng, với tính tình keo kiệt của mình, chắc chắn Thịnh Ngọc Châu sẽ không cho La Linh và Trần Xuân Hoa mượn sách.

Vì những quyển sách khác trong tay Thịnh Ngọc Châu, thanh niên trí thức trong khu tập thể quyết định cách xa La Linh và Trần Xuân Hoa một chút, để tránh bị liên lụy.

La Linh với Trần Xuân Hoa nhìn nhau, trong mắt hai người đều là hối hận: “Chúng tôi biết rồi.”

Dù không cam lòng thế nào, bọn họ cũng không thể tự hủy hoại tương lai của mình, bọn họ sẽ tìm Thịnh Ngọc Châu xin lỗi, sẽ làm mọi thứ để Thịnh Ngọc Châu tha thứ cho bọn họ.

Loading...