Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 229: Khôi phục thi đại học (3)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:17:22
Lượt xem: 76

 Khi thanh niên trí thức đến nhà họ Lục, bọn họ đứng bên ngoài gọi vài tiếng mới nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.

Mọi người đều cho rằng, vì Thịnh Ngọc Châu không thích bọn họ lắm, nên mới chậm trễ như vậy. Nhưng không ai rời đi vì bất mãn, ngược lại vẫn ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài.

Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu ra mở cửa, bọn họ phát hiện ra hình như hôm nay Thịnh Ngọc Châu không khỏe lắm, hai mắt đỏ ửng, miệng cũng sưng đỏ…

“Thanh niên trí thức Thịnh, cô không được khỏe à?” Lý Yến quan tâm hỏi, hay là Lục Dữ bắt nạt cô ấy?

Đều là con gái chưa từng trải qua chuyện yêu đương, tất nhiên không biết những thứ này, nên tưởng rằng Lục Dữ bắt nạt cô ấy.

Nghe Lý Yến hỏi, Thịnh Ngọc Châu càng xấu hổ. Cô khẽ lắc đầu: “Không sao, hôm qua bị cảm lạnh thôi… Phải rồi, các cô tới tìm tôi làm gì thế?”

Thịnh Ngọc Châu không muốn tiếp tục đề tài này, nên vội vàng nói sang chuyện khác.

Thanh niên trí thức nghe vậy cũng không khăng khăng với chủ đề cũ nữa, chỉ quan tâm thêm vài câu, rồi bắt đầu nói ra mục đích của mình: “Ngọc Châu, trước đây cô có mấy quyển sách nhỉ? Có thể cho bọn tôi mượn vài quyển về xem không?”

“Chúng tôi chỉ sao chép một chút thôi, chép xong sẽ lập tức trả lại, tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc học hành của cô.”

“Ngọc Châu, chúng tôi hứa, sẽ mau chóng trả lại cho cô.”

Sợ Thịnh Ngọc Châu không cho mượn, bọn họ vội vàng giơ tay thề thốt, giọng điệu vô cùng chân thành.

Thịnh Ngọc Châu nhìn bọn họ, khẽ chớp mắt, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.

Đám thanh niên trí thức kia bị thái độ này của Thịnh Ngọc Châu dọa sợ, sợ Thịnh Ngọc Châu vẫn hận bọn họ vì chuyện trước kia, không chịu cho bọn họ mượn sách.

“Ngọc Châu, chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, mong cô tha thứ cho chúng tôi.” Trương Hồng Hồng vội vàng mở miệng xin lỗi, chỉ sợ Thịnh Ngọc Châu không tha thứ.

Nếu như biết trước, chắc chắn bọn họ sẽ không đối nghịch với Thịnh Ngọc Châu.

“Ngọc Châu, chúng tôi đều biết lỗi rồi.” Khi nói ra lời này, trong lòng bọn họ lại thầm mắng Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, nếu không phải tại hai người kia, sao Thịnh Ngọc Châu lại chuyển ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức?

“Ngọc Châu, trước kia cô nhiều sách như vậy, đã đọc xong quyển nào chưa? Cho chúng tôi mượn về chép lại nhé? Chúng tôi sẽ mau chóng trả lại…”

Một đám người vội vàng xin lỗi, sợ Thịnh Ngọc Châu không đồng ý, còn hạ thấp yêu cầu, đợi Thịnh Ngọc Châu xem xong rồi cho bọn họ mượn cũng được, bọn họ chép xong sẽ lập tức trả lại.

Đám thanh niên trí thức ăn nói vô cùng khép nép, khiến Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn vài lần, nhớ tới mấy quyển sách mình đã đọc xong trước đó, cô nói: “Được rồi, đợi một lát, tôi đi lấy cho các cô.”

Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu đã đồng ý, ánh mắt của đám thanh niên trí thức kia sáng bừng lên, bọn họ đều cực kỳ lo lắng, bởi hiện tại thời gian chính là tiền đồ tương lai của bọn họ đó.

Thịnh Ngọc Châu quay lại, đưa cho bọn họ mấy quyển sách. Đám thanh niên trí thức vội vàng cảm ơn Thịnh Ngọc Châu, cũng chia ra mỗi người một quyển, rồi vội vàng quay về chép sách.

...

Cố Diệp Phi

Ở thủ đô xa xôi, qua tết cha mẹ Thịnh Ngọc Châu đã vào viện nghiên cứu, quốc gia vừa nhập hai chiếc máy tính đời mới nhất từ nước ngoài, bọn họ phải nghiên cứu công nghệ mới.

Muốn nghiên cứu xem máy tính vận hành thế nào, nếu có thể, quốc gia cũng muốn chế tạo. Công việc nghiên cứu vất v, đợi bọn họ được nghỉ ra khỏi viện nghiên cứu, tin tức quốc gia khôi phục thi đại học đã chuyển xuống dưới.

“Đều tại ông, khả năng Ngọc Châu nhà chúng ta không kịp chuẩn bị rồi.” Mẹ Thịnh tức giận không thôi, tại cha Thịnh cứ nói đợi thời cơ đợi thời cơ, cuối cùng chậm trễ tiền đồ tương lai của Ngọc Châu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-229-khoi-phuc-thi-dai-hoc-3.html.]

Ai chẳng biết, nông thôn với thành phố khác nhau lớn thế nào. Nếu Ngọc Châu đã về thành phố, hàng ngày chỉ cần ở nhà học tập, chắc chắn sẽ học được nhiều hơn ở nông thôn… Từ đó, cơ hội thi đỗ đại học cũng lớn hơn, nhưng mà hiện tại…

“Được rồi được rồi, đều tại tôi, đều là lỗi của tôi…” Cha Thịnh vội vàng xin lỗi: “Ngọc Châu nhà chúng ta thông minh như vậy, chắc chắn không thành vấn đề.”

Mẹ Thịnh hừ một tiếng, chuẩn bị đi gửi đồ cho con gái nhà mình. Lần này ngoài đồ ăn còn có một vài bài thi thử, đương nhiên, đều là bài thi bà ấy căn cứ vào tri thức của mình viết ra, đều là vấn đề trọng điểm có khả năng sẽ thi đến.

Thôn Minh Hà.

Thịnh Ngọc Châu không biết nguyên nhân cha mẹ ở thủ đô cãi nhau đều vì mình, cũng không biết vì chuyện thi đại học, bọn họ đang cố gắng vắt óc nghĩ ra đề thi thử để gửi cho cô.

Cô chỉ biết, cuộc sống hiện tại quá hạnh phúc, Lục Dữ không làm ầm ĩ, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, khiến Thịnh Ngọc Châu không biết phải làm sao: “Lục Dữ, anh như vậy em không quen lắm.”

Không phải Thịnh Ngọc Châu không biết tình hình của thanh niên trí thức đã cưới hoặc đã gả trong thôn, đặc biệt là thanh niên trí thức gả cho người ta, sao nhà chồng có thể đồng ý cho bọn họ đi thi? Nhà chồng làm ầm ĩ còn chưa nói, thêm vào đó là sắp xếp cho bọn họ rất nhiều công việc, không cho bọn họ đọc sách, còn giấu chứng minh thư của bọn họ…

Tóm lại là, không muốn cho bọn họ thi đại học.

“Đừng lo, ôn tập cho tốt đi.” Hình như nhìn ra được Thịnh Ngọc Châu đang thấp thỏm, Lục Dữ mở miệng an ủi: “Sau này, anh sẽ đi tìm em.”

Nếu như đến lúc đó em đã ở bên người khác, cuộc sống của em đã vui vẻ hạnh phúc hơn, anh sẽ yên lặng chúc phúc cho em…

Câu nói này không nói ra khỏi miệng, tất cả cảm xúc đều bị Lục Dữ giấu kín trong lòng.

Thịnh Ngọc Châu nghe Lục Dữ nói vậy, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng sáng lấp lánh, cô nhìn Lục Dữ hỏi: “Thật không? Không lừa em chứ? Bao giờ tới tìm em?”

Thịnh Ngọc Châu cong môi nở nụ cười xinh đẹp, đôi môi căng mọng như cánh hoa đào, khiến trái tim thiếu niên đập loạn nhịp.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, tương lai có một ngày anh sẽ thích một cô gái như vậy.

Nhìn cô gái kiều diễm trước mắt, trái tim anh như được lấp đầy.

“Lục Dữ, em thích anh nhất.” Cô gái nghe anh khẳng định, nụ cười bên khóe môi còn ngọt ngào hơn trước đó. Cô ôm lấy Lục Dữ, lại hôn anh một cái.

Bị Thịnh Ngọc Châu trêu chọc như vậy, lần nào Lục Dữ cũng ẩn nhẫn, nhưng mà lần này Thịnh Ngọc Châu vẫn đang ngồi trong lòng anh.

Lục Dữ hơi mất tự nhiên, muốn bảo Thịnh Ngọc Châu dịch sang bên cạnh một chút, đồng thời trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân sao lại sinh ra ý nghĩ xấu xa như vậy, nếu như… Nếu như…

Anh mím môi, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng.

Khi Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra, còn tưởng rằng thời tiết hơi nóng, vừa hôn anh vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có phải hơi nóng hay không?”

“Ừ, hơi nóng.” Lục Dữ cất giọng khàn khàn, miễn cưỡng áp lại. Khi Thịnh Ngọc Châu đứng dậy, anh cũng vội vàng che giấu “Chứng cứ”, tuy rằng quần áo không bó sát người nhưng vẫn lộ ra dấu vết.

Lục Dữ không quan tâm Thịnh Ngọc Châu có hiểu hay không, chỉ biết hiện tại anh không muốn đối mặt với Thịnh Ngọc Châu, a, không đúng, phải nói là không muốn bị Thịnh Ngọc Châu trông thấy.

“Anh… Anh về phòng lấy mấy thứ…”

Sau khi nói xong, Lục Dữ chạy nhanh như bay, giống như bị ma đuổi vậy.

Loading...